Chương 47: Ly hôn đi 4

Thấy anh ta cầm đơn ly hôn rời khỏi vọng lâu, Ninh Hương cũng không do dự, đi theo sau anh ta.

Giang Kiến Hải đen mặt, trực tiếp cầm đơn ly hôn phòng đội trưởng đại đội Điềm Thủy. Vừa bước vào đã thấy bí thư đại đội Hứa Diệu Sơn chuẩn bị khóa cửa về nhà.

Hứa Diệu Sơn quen Giang Kiến Hải, nhìn thấy anh ta thì nhiệt tình chào hỏi, mở cửa mời anh ta vào phòng uống chén trà.

Nhưng lúc này Giang Kiến Hải đang rất tức giận, không có nhã hứng uống trà hàn huyên với bất kỳ ai, anh ta hận không thể lập tức đóng dấu rồi rời khỏi đại đội Điềm Thủy, cả đời này không bao giờ đến đây nữa. Hai kiếp người chưa bao giờ anh ta mất mặt đến cỡ này, tức giận cỡ này.

Anh ta vốn dĩ không lưu luyến gì Ninh Hương, kiếp trước thấy cô dịu dàng dễ bảo, nuôi cô cả đời, đã được coi là nhân từ lắm rồi. Kiếp này cô ta đột nhiên trở nên không biết tốt xấu, không để cô ta cút đi chẳng nhẽ giữ lại để đón tết, nuôi phí công chắc?

Bản thân anh ta đối với việc Ninh Hương đề xuất ly hôn không có cảm giác gì, chỉ tức giận vì Ninh Hương khiến anh ta mất mặt, tức giận về thái độ của Ninh Hương đối với mình. Vốn dĩ anh ta định sang đây gây khó dễ cho cô ép cô cút về nhà, ai biết được lại bị cô ghét bỏ gây khó dễ chứ?

Anh ta thật sự không hiểu nổi Ninh Hương hứng gió lạ nơi nào, lấy đâu ra dũng khí mà bướng bỉnh như vậy. Một người đàn bà phế vật chỉ biết làm chút việc nhà như, không đáng tiền như cô, rời khỏi đàn ông mà có thể sống tiếp mới là lạ!

Nếu cô đã không biết điều mà ở đây làm loạn, mặc kệ cô có muốn ly hôn thật không, anh đều cho cô toại nguyện!

Anh ta không tin, một cô gái thôn quê mù chữ từng ly hôn lại có thể sống tốt được.

Cô kiếp trước bởi vì gả cho Giang Kiến Hải, làm phu nhân xưởng trưởng mới khiến người khác ngưỡng mộ, mới có thể ăn uống không cần lo nghĩ. Không muốn sống an nhàn lại còn tự làm khó mình, vậy thì thuận theo ý cô vậy.

Nói thật lòng, anh ta vốn dĩ không vừa ý với cô, kiếp trước chê bai cô cả một đời, đến khi chết đi, trong lòng vẫn luôn vì không thể tìm được người vợ ưng ý mà nuối tiếc. Đó là tiếc nuối của anh ta ở kiếp trước.

Ôm lấy nỗi tiếc nuối này trong sinh trở về, anh ta thật sự cũng không muốn lãng phí một đời nữa với cô.

Nếu đã trọng sinh rồi, anh ta đương nhiên cũng muốn bù đắp nuối tiếc của kiếp trước, tìm một người con gái xứng với mình, có thể đưa ra ngoài khiến bản thân nở mày nở mặt, là người phụ nữ thật sự xứng với bốn chữ “xưởng trưởng phu nhân.”

Bây giờ nếu như Ninh Hương đã chủ động muốn ly hôn, vậy thì nhanh chóng chấp thuận ly hôn là xong. Ly hôn xong, cả đời này cô sẽ hiểu ra được, không có Giang Kiến Hải anh làm chồng, không có thân phận xưởng trưởng phu nhân, Ninh Hương cô chả là cái đinh gì cả!

Không có anh ta, cả đời này cô cũng không rời xa được nông thôn, cả đời cũng không được người khác xem trọng!

Cô đòi ly hôn với anh ta, đến cả người bình thường cũng cho rằng đầu óc cô có vấn đề, thậm chí có vấn đề nặng rồi!

Không muốn để chuyện này khiến anh ta tức giận thêm nữa, Giang Kiến Hải cũng không uống chén trà của Hứa Diệu Sơn rót, anh ta trực tiếp đặt đơn ly hôn ra trước mặt Hứa Diệu Sơn, khách sáo nói: “Thư kí Hứa, làm phiền anh đóng dấu giúp tôi.”

Hứa Diệu Sơn ban đầu nhìn thấy Giang Kiến Hải còn cười ha ha, nhưng khi nhìn thấy đơn ly hôn đặt trước mặt, ý cười trên mặt anh ta dần dần tắt đi. Anh ta lập tức nhìn về phía Giang Kiến Hải và Ninh Hương, nghiêm túc hỏi: “Làm cái gì đây?”

Giang Kiến Hải đáp: “Ly hôn, bên anh cứ đóng con dấu là được.”

Ly hôn không phải là trò trẻ con, hơn nữa hình như đang cãi nhau mới sang đây, Hứa Diệu Sơn đương nhiên sẽ không lập tức đóng dấu ngay. Anh ta cau mày lại, nhìn về phía Ninh Hương nói: “Chuyện gì thế này? Kiến Hải cả nửa năm không về, vừa về nghỉ lễ mà hai người đã đòi ly hôn thật đấy à?”

Anh ta nhìn Ninh Hương nói những lời này, bởi vì mấy ngày hôm nay anh ta nghe nói Ninh Hương ở nhà chồng bị thương chạy về đây, ở nhà mẹ đẻ lại cãi vã, nói là đòi ly hôn. Anhta vốn cũng giống như những người khác, nghĩ rằng Ninh Hương chỉ đang hờn dỗi vu vơ, vài ngày sau là hết. Nhưng ai mà lường được, đúng ngày trung thu, cô lại đưa Giang Kiến Hải đến đại đội xin công chứng.

Ninh Hương cũng không muốn nhiều lời, có giải thích thế nào cũng chỉ tốn nước bọt, cô cãi nhau với cha đã đủ mệt rồi, tranh luận với tú nương ở phòng thêu cũng quá đủ rồi. Bây giờ cô không muốn nói gì cả, không muốn lãng phí thời gian, chỉ đáp: “Tôi đúng là muốn ly hôn.”