Chương 34: Tang môn tinh 2

Náo loạn lên như vậy, 4 đứa nhỏ lại sắp đánh nhau. Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên vội vàng đứng dậy tách ra, chủ yếu là kéo đứa con của mình Ninh Ba, Ninh Dương, để bọn nhỏ không ầm ĩ nữa.

Không dễ gì mới kéo ra được, Giang Ngạn, Giang Nguyên đứng dậy muốn đi, nhưng lại tiếc bữa cơm, do dự một lúc lại ngồi xuống bàn, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, ngốn nga ngốn nghiến ăn hết cơm còn thừa.

Ăn xong Giang Ngạn, Giang Nguyên ngồi bên bàn ăn chùi miệng, Giang Ngạn lại nói: “Chúng ta không quan tâm, các người nhanh chóng gọi Ninh A Hương quay về, trong nhà đã mấy ngày không ăn cơm ngon rồi. Cha tốn tiền lấy cô ta về, cô ta dựa vào cái gì mà chạy?”

Ninh Kim Sinh nén giận, đến cuối không có lời gì để nói.

Giang Ngạn Giang Nguyên đeo cặp sách lên muốn đi ông mới đứng lên chèo thuyền đưa bọn nó về. Giang Ngạn, Giang Nguyên lại không cần, chỉ nhấn mạnh nhanh chóng đưa Ninh Hương về liền đeo cắp sách đi luôn.

Ninh Kim Sinh ngồi xuống bàn ăn, càng là tức một bụng, vô cùng bất lực. Càng nghĩ càng thấy là Ninh Hương sai, nghĩ nếu không phải cô làm ra như vậy, sao ông phải xem sắc mặt của mấy đứa nhỏ tám, mười tuổi?

Ninh Kim Sinh nhai củ cải kêu cọt cọt kẹt kẹt, trước sau không nói chuyện.

Hồ Tú Liên cũng im lặng ăn cơm, thực sự không nhịn được nữa, mở miệng mắng một câu: “Tang môn tinh!” (Ý nói đồ xui xẻo, sao chổi)

Thời gian ăn trưa vừa qua, phương thêu vừa an tĩnh được một lúc lại dần bắt đầu ồn ào.

Hồng Đào cùng mấy người đàn bà cùng nhau đến, vừa vào cửa phường thêu liền nghe được mấy tú nương đến trước đang tám chuyện của Ninh Hương. Sáp lại gần nghe hai câu liền hiểu rõ, thì ra là người nhà họ Giang đến đón cô, cô lại nói chỉ gặp Giang Kiến Hải.

Sau khi nghe rõ, Hồng Đào trợn tròn mắt hỏi: “Thật hay giả vậy? Còn thật để em ấy làm được rồi? Người nhà họ Giang đến đón em ấy rồi?”

Nói thật đúng là vả mặt, trước đây bọn họ âm thầm mỉa mai, chắc chắn người nhà họ Giang sẽ không đến đón Ninh Hương về, cuối cùng khẳng định là Ninh Hương tự mình mất mặt quay về. Thật sự không ngờ đến, người nhà họ Giang còn đến thật.

Tú nương nhỏ lúc đó ở lại không quay về nói với cô ấy: “Thật đó, hai đứa em của cô ấy chạy đến đây gọi cô ấy về, nói là người nhà họ Giang đến đón cô ấy, cô ấy cứ ngồi đấy không động đậy, nói ngoại trừ Giang Kiến Hải, cô ấy không gặp ai hết.”

Một người đàn bà khác tiếp lời, “Cô ta đúng là làm giá thật đó, Giang Kiến Hải còn đang ở tỉnh khác, sao có thể quay về đón cô ta? Cách làm này của cô ta, thật sự không sợ sau này không được sống tốt ở nhà họ Giang à?”

“Ai ôi, chắc là làm dáng thôi, bây giờ tám phần là cùng người ta về rồi. Sao lại có người không biết tốt xấu như vậy, người ta đã đến cửa đón rồi, còn chưa thấy được tốt mà cùng người ta về đi, còn muốn làm cái gì?”

Kết quả lời này vừa nói xong, Ninh Hương từ bên ngoài bước vào.

Tức khắc, sắc mặt các tú nương khác trong phường thêu đồng loạt : ⊙-⊙ Ninh Hương không quan tâm sắc mặt người khác, sau khi vào phường thêu thì đến trước khung thêu của cô ngồi xuống, cúi đầu chỉnh lý vải thêu và chỉ thêu của mình, giống như một người hoàn toàn không có chuyện bận lòng, một lòng chỉ có thêu thùa.

Các tú nương khác trong phường thêu đều sững sờ một lúc, vẫn là Hồng Đào mở miệng trước, nhìn Ninh Hương cười hỏi: “A Hương, em không quay về đại đội Cam Hà à? Nghe nói nhà chồng em có người đến đón em rồi, chúng ta còn cho rằng em quay về rồi chứ.”

Ninh Hương ngẩng đầu nhìn cô ấy, bình đạm nói: “Em đã nói rồi, sẽ không quay về nữa.”

Sắc mặt những người khác lại sững sờ, trao đổi ánh mắt cho nhau, quả thực không hiểu Ninh Hương đây là đang hát tuồng gì. Gả cho một người đàn ông có địa vị như vậy, không yên ổn mà sống đi, sao lại tự tìm khổ như vậy làm gì.

Hồng Đào cười khan một tiếng, “Cha mẹ em cũng sẽ không cho em ở lại nhà mẹ đẻ phải không?”

Ninh Hương cầm kim thêu hoa, “Đã đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà rồi.”

Hồng Đào & Tú nương khác: ? ? ?

Trong  phường thêu yên tĩnh lột lúc, tất cả tú nương đều nhìn chằm chằm Ninh Hương, giống như đang nhìn một loài sinh vật thần kỳ. Chỉ có duy nhất một tú nương đang mang thai ngồi ở trong góc có ánh mắt bất đồng.

Bầu không khí gượng gạo, Hồng Đào lại miễn cưỡng cười khan một tiếng, nhìn Ninh Hương hỏi: “A Hương, em như vậy… …là muốn là gì?”

Ninh Hương cúi đầu, tỉ mỉ thêu ngọn một chiếc lá, “Ly hôn.”

Mà ngữ khí của cô lạnh nhạt bao nhiêu, sự kinh ngạc trong lòng trong mắt của các tú nương càng nồng đậm bấy nhiêu. Ly hôn từ này bọn họ đương nhiên hiểu, nhưng gần như chưa bao giờ nghe từ này từ miệng phụ nữ nói ra, đặc biệt là còn nói với ngữ điệu bình thản như vậy.