Chương 33: Tang môn tinh 1

Ninh Kim Sinh nhịn tức, “Khi chúng nó đến thì bà nói thế nào với chúng nó?”

“Tôi nói A Hương bị bệnh, đi phòng khám rồi.”

Ninh Kim Sinh lại nhịn tức một lúc lâu, sau đó nói: “Đừng che dấu cho nó nữa, nói thật đi. Đây là chuyện giữa nó và nhà họ Giang, chúng ta quản không nổi, cũng không quản nữa. Bọn họ muốn tìm người thì bảo bọn họ đến phòng nhân giống mà tìm.”

Nghe nói như vậy, trong lòng Hồ Tú Liên đập “Bùm bùm bùm bùm”, tự nhiên là sợ nói thật, nảy ra mâu thuẫn, làm lớn chuyện rồi không dọn dẹp được. Có nhà ai muốn náo loạn như vậy làm trò cười cho hàng xóm láng giềng đâu?

Sống không phải là để ngày càng tốt hơn, sao mà sống càng tức hơn hàng xóm láng giềng vậy ?

Bà quả thực nghĩ không thông, Ninh Hương đây là trúng tà gì không biết, đột nhiên làm loạn lên như vậy. Đứng nói Lý Quế Mai chưa đánh cô, chỉ là Giang Ngạn nghịch ngợm đẩy cô một cái, mà cho dù là Lý Quế Mai đánh cô, người già lực tay lại không mạnh, nhịn một chút cho qua là được rồi.

Nhịn một chút là ngày tháng tươi đẹp, làm một người vợ ai ai cũng khen không tốt sao?

Bây giờ cô thật sự quá khác thường, không tuân thủ đạo làm vợ không làm một người vợ tốt, không nghe khuyên bảo thì cũng thôi, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. Đắc tội cả nhà chồng với nhà mẹ đẻ, đối với cô thì có gì tốt?

Một người phụ nữ sống trên đời, không cần cha mẹ anh em, không cần trượng phu con cái, sống cô độc một mình, đi đến đâu cũng bị người ta nhổ nước bọt mắng, vậy thì còn sống cái gì? Không bằng chết đi cho rồi.

Ninh Kim Sing thấy Hồ Tú Liên nhăn mày phát ngốc ở đó, trong lòng ông cũng bực bội, không đứng nhiều cùng bà nữa mà bước chân đi về nhà. Kết quả vừa bước vào cửa nhà, chỉ thấy Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Ninh Ba, Ninh Dương cầm đũa đang sắp đánh nhau đến nơi.

Ninh Kim Sinh vội trách mắng Ninh Ba, Ninh Dương, “Làm cái gì vậy? !”

Ninh Ba, Ninh Dương thở phì phì hét lên: “Bọn nó không cho chúng con ăn rau, đổ hết rau vào bát bọn nó, chúng con đi gắp trong bát bọn nó, bọn nó liền đánh chúng con! Đây là rau nhà chúng ta, dựa vào cái gì không cho ăn? !”

Hồ Tú Liên đi theo đằng sau vào nhà, ánh mắt rơi xuống bàn cơm, chỉ thấy hai đĩa rau đều đã trống trơn. Còn thừa một chút rau, tất cả đều ở trong bát Giang Ngạn cùng Giang Nguyên, chồng lên trên cơm.

Hai đứa nhỏ này giống như quỷ đói vậy, cơm xúc cũng nhiều, bát cơm còn chất đầy lên rất cao.

Thời đại này nhà ai cũng đều nghèo cả, lương thực là đội sản xuất phân phát dựa theo đầu người, mà rau xanh là nhà tự trồng trên đất nhà mình, nhiều nhất cũng chỉ xào hai đĩa rau bữa trưa, dầu muối đường giấm vân vân đều tiết kiệm cho vào, thịt lại càng ít ăn.

Ninh Kim Sinh nhìn vào cái đĩa trống trơn, trong lòng càng khó chịu hơn nhưng cũng không mở miệng nói Giang Ngạn Giang Nguyên cái gì, chỉ trách mắng Ninh Ba, Ninh Dương nhà mình, “Đứng ầm ĩ nữa, không phải còn có củ cải dưa chua sao?”

Ninh Ba, Ninh Dương không chịu thua, “Dựa vào cái gì cho bọn nó ăn rau? !”

Ninh Kim Sinh mất kiên nhẫn, trừng Ninh Ba, Ninh Dương, “Đây là cháu của bọn mày, là khách, tất nhiên phải ăn rau!”

Ninh Ba, Ninh Dương tức sắp chết, nhưng e ngại áp lực từ Ninh Kim Sinh, hai đứa không còn thở phì phì nữa. Hai người sắc mặt tức giận, ngồi xuống dùng đũa và cơm vào miệng ăn cùng với dưa muối, mắt trừng trừng nhìn Giang Ngạn, Giang Nguyên.

Ninh Ba, Ninh Dương bị giáo huấn, Giang Ngạn, Giang Nguyên vô cùng hả hê ngạo mạn. Cố ý dùng ánh mắt khiêu khích Ninh Ba Ninh Dương, Giang Ngạn lại quay đầu nhìn Ninh Kim Sinh, không khách sáo chút nào nói: “Ninh A Hương đâu? Cô ta còn ở phòng khám à?”

Hồ Tú Liên ở bên cạnh ngồi cúi đầu ăn cơm, không muốn mở miệng trả lời.

Ninh Kim Sinh nhìn vẫn bình thản, thanh giọng mở miệng nói: “Không ở, nó quay lại đây mấy ngày, chúng ta khuyên nó thì cũng đã khuyên rồi, mắng thì cũng mắng rồi. Nó không muốn quay về, đã đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, nhà cũng không về nữa.”

Nghe thấy lời này, Giang Ngạn, Giang Nguyên đều sững sờ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy bây giờ cô ta ở đâu?”

Ninh Kim Sinh vẫn là bộ dáng trầm tĩnh thản nhiên, giống như người nổi điên bên ngoài vừa nãy không phải là ông, “Ban ngày ở phường thêu đại đội làm việc, buổi tối ngủ ở phòng nhân giống của đại đội.”

Giang Ngạn, Giang Nguyên nhìn nhau một cái, không quên cúi đầu ăn miếng cơm với rau. Nhét cơm rau vào mồm, nuốt xuống mới lại hỏi: “Vậy ý cô ta là gì?”

Ninh Ba cũng không yếu thế, ngẩng cổ giọng nói càng lớn hơn: “Nói bọn mày đáng ghét đó! Hai thằng oắt con! Cha bọn mày có tiền như vậy, bọn mày chạy đến nhà chúng tao ăn cơm làm gì? Tổng cộng chỉ có hai món rau, đều bị bọn mày ăn hết rồi!”