Chương 17: Chương 17

“Nói đi cũng phải nói lại, ngày tháng trôi qua có tốt không vẫn nằm ở bản thân mình, chị tin tưởng chỉ cần cả nhà chúng ta một lòng, chúng ta sẽ không phải sợ bất kỳ phong ba bão táp nào hết.” Kim Nguyệt Bảo nói.

Thẩm Hương Vân nghe vậy, cũng gật đầu thật mạnh: “Chị yên tâm, ngày tháng của gia đình họ Thẩm chúng ta về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”

Kim Nguyệt Bảo mỉm cười vỗ vỗ bả vai cô em chồng, có thể cảm giác được cuối cùng trong lòng cô bé này đã nhẹ nhõm. Vốn dĩ chính là một cô bé trong độ tuổi thanh xuân hoạt bát, đâu cần phải đóng gói cho bản thân làm gì, chỉ khiến cho bản thân đau đớn.

“Vậy, hiện tại em có thể kể cho chị nghe chuyện nhà mẹ đẻ của bà thím họ Trương ăn tết với nhà mình như nào đi.” Cô không hề xem nhẹ sự chán ghét chợt lóe trong mắt cô gái nhỏ nhà mình lúc nhìn thấy mụ Trương xuất hiện.

Thẩm Hương Vân nghe vậy thì mặt đầy hoảng sợ hỏi: “Chị hai, chuyện này cũng bị chị nhìn ra được?”

“Thực ra cũng không có gì hết á. Chỉ là từ hồi hai năm trước lúc anh cả còn sống á…” Thẩm Hương Vân lập tức tóm tắt lại chuyện kết thông gia của nhà họ Thẩm với nhà họ Vương một lượt, vừa nói vừa cẩn thận nhìn trộm Kim Nguyệt Bảo: ‘’Nhưng mà chị dâu yên tâm đi. Chuyện này là do bên phía nhà họ tự tình nguyện, anh hai em lúc đó đi quân ngũ, cũng không có đồng ý chuyện này.”

“Thật chứ?”

Kim Nguyệt Bảo cong môi, đối với cách nói này, bày tỏ hoài nghi, nếu chỉ có chừng đó chuyện thì Thẩm Hương Vân cũng không đến mức như chán ghét nhà họ Vương như thế, dù sao đều là chuyện chưa đâu vào đâu cả.

“Ầy, thôi để em kể hết cho chị vậy.”, Thẩm Hương Vân dậm chân một cái. Nếu để chị ấy nghe được chuyện này từ miệng của người khác, chẳng bằng mình hiểu rõ đầu đuôi phải trái nói ra rõ ràng cho xong, nói:

“Sau này lúc anh hai về mới biết anh cả đã dạm hỏi cho anh. Anh hai cũng qua bên đó hỏi thăm, anh ấy cũng muốn cưới một người vợ để có người làm bạn với vợ anh cả. Nhưng mà nhà họ Vương khi đó chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa, trực tiếp từ chối luôn, sau đó gấp rút gả chị Tiểu Anh cho phó đội trưởng đội sản suất luôn.”

“Sau này chuyện đó cũng bị bỏ qua một bên, cho tới đầu hạ năm nay. Lúc vợ anh cả trở về trong thành phố , nhà cửa lập tức rối loạn cả lên, sau đó, sau đó chính là…”

Thẩm Hương Vân nói, chu chu môi về phía Kim Nguyệt Bảo, ý bảo tiếp theo tới lượt cô ấy vào cửa.

Sau đó…… nhà họ Thẩm càng rối loạn.

“À.” Kim Nguyệt Bảo gật gật đầu như suy tư gì đó.

“Nhưng mà chị hai, chị cũng không cần suy nghĩ nhiều đâu. Anh hai thật sự là trăm phần trăm có ý với chị. Theo như em biết được thì hẳn là trước kia anh ấy từng gặp qua chị, cho nên khi bà mối này đánh tiếng anh mới đồng ý ngay lập tức.”

Sau đó làm báo cáo lên cấp trên để xin kết hôn. Rồi tới khi có kèn và trống đưa cô dâu vào cửa, thời gian trước sau không tới một tháng.

“Hóa ra trước khi kết hôn anh từng gặp chị cơ đấy.”

Kim Nguyệt Bảo trong lòng lạnh lẽo, khó trách anh ấy có thể nhẫn nhịn nguyên chủ như vậy, đêm tân hôn bị tổn thương như thế cũng anh ấy cũng chỉ đóng cửa phòng nhẫn nhịn.

“Cho nên chị đừng có giận anh hai nha, anh ấy thật lòng muốn cùng chị sinh hoạt tại nhà mình.” Thẩm Hương Vân kéo cánh tay của cô đi về phía trước. Cũng không để ý chuyện chị dâu nhà mình chỉ dùng một tí thời gian đã tự não bổ ra một kịch bản tình chàng ý thiếp!

“À, em có biết khi nào anh hai nhà em quay về không?”

Kim Nguyệt Bảo trong lòng có chút không dễ chịu, trong lòng gấp gáp không chờ nổi mong sớm gặp được người đàn ông này. Đồng thời, lần đầu tiên cô buồn bực vì việc bản thân chiếm lấy thân xác người khác.

“Không biết nữa, chắc tới khi ăn tết anh ấy sẽ về ạ.” Thẩm Hương Vân nhăn cái mũi lại, không để bụng đáp lời.

“Ừm.” Kim Nguyệt Bảo nắm chặt tay, trên mặt lại không có biểu cảm gì: “Tới rồi, mau lấy danh sách ra đi, đối chiếu để mua đồ vật.”

Trước khi tới cửa hàng, hai người chị dâu em chồng này đã căn cứ thực tế tình huống, liệt kê ra một danh sách những thứ cần mua: chậu rửa mặt, lá lách, đồ dùng sinh hoạt thường dùng, củi gạo mắm muối linh tinh. Cuối cùng hai người đứng ở khu thực phẩm phụ tìm tòi, mua chút điểm tâm cùng kẹo sữa.

Đến khi cái làn của hai người chứa đầy đồ họ mới đi về phía nhà.​

Vốn dĩ mấy thứ điểm tâm này rất hấp dẫn nhưng trong không gian của cô có lò nướng cũng có thể làm được, nhưng trong không gian không tiện lấy trực tiếp ở ngoài, nên phải mua trước một ít để cho bọn nhỏ trong nhà ăn đỡ thèm.

“Hương Vân , chị hai, cuối cùng hai người đã trở về.”

Còn chưa vào cửa đã thấy Triệu Lan Phương cầm một cái chén trong ngực đi tới đây, cái chén còn đang bốc khói.

“Cô giáo Triệu, có chuyện gì thế ạ?”