Kim Nguyệt Bảo lập tức dở khóc dở cười, cô đi ra phía trước giúp hai bảo bối thắt chặt lại dây lưng quần, oán trách nói: “Thật là cả nhà đều là đồ tham ăn.”
“Chị dâu, đồ tham ăn là cái gì ạ? Có phải là món gì ăn siêu siêu ngon không ạ?”
Thẩm Trạch Lâm không hiểu gì, nghiêng đầu hỏi.
Kim Nguyệt Bảo tức khắc buồn cười: “Ha ha ha, đúng rồi, đồ tham ăn đúng là đồ ăn siêu siêu ngon!”
Cũng là một chữ “tốt”, một ba chữ là danh từ, cái thứ tư là động từ, hoàn hảo chứng minh ý nghĩa của từ đồ ham ăn.
“A?” Thẩm Trạch Lâm hoang mang cắn môi, gãi đầu nghĩ không ra.
“Thằng khờ này, bảo mày chăm chỉ học hành thì không nghe, chị dâu đang nói mày ham ăn đó.” Thẩm Hương Vân tức giận trợn trắng mắt.
Một bữa cơm ăn như gió cuốn, ăn cơm xong, Thẩm Trạch Lâm đi làm bài tập, Kim Nguyệt Bảo dẫn Thẩm Hương Vân đi đến xã Cung Tiêu mua đồ dùng sinh hoạt.
Chị dâu em chồng hai cái vừa đi vừa nói chuyện, Kim Nguyệt Bảo tâm tính vô tâm, đã hỏi thăm tin tức cá nhân của Thẩm Giang Viễn rõ ràng, trong đó bao gồm chuyện khi anh còn nhỏ đã làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch gì, mới mấy tuổi đầu đã có bạn nữ thích rồi, không khí rất hòa hợp.
“Ui, Hương Vân à, cô đang cùng chị dâu đến xã Cung Tiêu mua đồ vật sao?”
Đúng lúc này thì gặp phải thím Trương cùng thôn nghênh ngang đi tới, trong tay đang cầm một nắm hạt hướng dương, đánh giá hai người từ trên xuống dưới một lượt. Đặc biệt biệt là khi nhìn đến quần áo hai người mặc trên người là làm từ sợi tổng hợp vải dệt thì càng vạn phần hâm mộ cực kỳ.
“Đi mua chút đồ dùng sinh hoạt.”
Thẩm Hương Vân không mấy hứng thú trả lời, bà thím Trương trong thôn này có tiếng là camera chạy bằng cơm. Trước kia, khi anh cả nhà bọn họ còn chưa gặp chuyện thì bà ta còn tìm người tới nhà làm mai cho anh cả. Đến khi anh cả có chuyện thì họ lập tức gả con gái cho phó đội trưởng đội sản suất trong thôn.
“Nghe nói, chị dâu thứ hai nhà cô mấy ngày trước bị thương, hiện tại trông thấy rất tốt?”
Mụ Trương cũng không thèm để ý, cong môi chu chu lên không có ý tốt hướng về phía Kim Nguyệt Bảo, một cái thôn nhỏ vốn không có gì là bí mật, con dâu mới cưới của nhà họ Thẩm làm chuyện ầm ĩ đêm tân hôn cả thôn đã biết hết.
Thẩm Hương Vân vốn là không phải người mềm yếu, lại rất bênh vực người nhà, vừa nghe lời này tức giận đến mức đỏ cả mặt. Kim Nguyệt Bảo thấy thế chỉ bình tĩnh, lập tức giữ cô bé lại.
Bước lên phía trước hai bước, sảng khoái nói: “Làm phiền thím Trương quan tâm, Giang Viễn nhà tôi còn tự mình đến bệnh viện mua thuốc nhập khẩu cho tôi nữa kìa, nghe nói tốn hết 280 khối lận đó. Thiếu chút nữa làm lòng tôi đau chết luôn, có điều là cái loại thuốc đó á, mắc thì mắc, nhưng mà lại rất hiệu quả nha, tôi mới bôi lên chưa được hai ngày thì đã không nhìn rõ dấu vết nữa, thím không tin thì xem thử.”
Nói thế xong cô kéo cổ áo ra, lộ ra cái cổ trơn bóng nhẵn nhụi. Quả nhiên chỉ còn một vết đỏ nhợt nhạt. Mụ Trương thấy vậy thì sự ghen ghét trong mắt muốn bắn ra ngoài, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thế thì tốt.”
Không nói đến này thuốc này dùng được không, chỉ riêng phần giá cả, cũng đủ làm người ta líu lưỡi.
Mụ Trương điên cuồng gào thét trong lòng: Đồ phá của, mua thuốc thôi đã hai trăm tám, ở trong thôn này từng đó tiền đã dư sức cưới người khác rồi!
“Mẹ, mẹ còn đứng ở đằng sau làm gì vậy? Anh rể gọi mẹ tới đi làm kìa, nếu mà đi muộn, là bị trừ điểm chấm công đó.” Con trai nhỏ của mụ Trương gào lên vì công việc.
Thời buổi này, điểm chấm công lớn hơn trời, mụ Trương đành dậm chân một cái, nghiến răng nghiến lợi xoay người rời đi.
“Thím à, đi không tiễn nha!” Kim Nguyệt Bảo phất phất tay, xoay người đi lập tức không có ý tốt cười ha ha, cười xong mới phát hiện cô em chồng nhà mình đang nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.
“Chị hai, anh hai bỏ 280 khối tiền mua thuốc bao giờ? Sao mà em không biết vậy?” Cô rõ ràng vẫn nhớ rõ anh hai mua hết tất cả mớ thuốc đó chỉ tốn có 58 đồng tiền.
“A?” Kim Nguyệt Bảo lần này thật sự bị hỏi đến nghẹn họng, nhìn nhìn tứ phía, kề sát tai cô bé nhỏ giọng nói: “Chị lừa bà, ha ha ha.”
Lần này đến lượt Thẩm Hương Vân giật mình: “Chị hai à, may mà có chị, bà ta đang muốn chê cười bọn mình, giờ bà nghe thấy anh hai bỏ nhiều tiền như vậy, không biết chừng trong lòng bả ghen ghét tới mức nào đây”
“Đúng rồi đó, cái này người ta gọi là không đánh mà thắng!”
Kim Nguyệt Bảo đắc ý chớp chớp mắt: “Cho nên em đó, sau này cần phải học khôn ra, tuổi còn nhỏ đừng hơi chút để bực tức trong người, lại làm bản thân tức điên lên, không đáng đâu.”
“Vâng em biết rồi chị hai.” Cô bé ngoan ngoãn gật gật đầu, âm thầm hạ quyết tâm lấy chị dâu làm chuẩn, sau này sẽ khiến cho mấy người muốn chê cười gia đình cô nghẹn họng tức chết hết, không đánh mà thắng!