Chương 1: Đi lánh nạn

Mùa đông năm 1970 tới sớm lạ thường.

Mới đầu tháng mười hai đã có bông tuyết mang theo những hạt mưa rơi xuống tí ta tí tách.

Trên đường cái rộng rãi bằng phẳng không có bóng ai đi đường, xe jeep đi xuyên qua màn mưa rèm tuyết, cán qua vũng nước và lá rụng, chạy thẳng một đường về hướng nam.

Cảnh vệ viên Tiểu Hồ mượn kính chiếu hậu, nhìn sư đoàn trưởng đang cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe ở hàng ghế sau, ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở: "Thủ trưởng, chẳng phải buổi sáng nói là sẽ mua bánh bông lan cho Duật Duật sao? Phía trước là tới hợp tác xã rồi."

Trần Đức Mậu tỉnh táo lại, nhớ tới mấy ngày nay con gái hồi phục càng ngày càng tốt, sự nặng nề trong mắt bị thay bởi yêu thương: "Đỗ xe bên lề đi, tôi đi mua."

Tiểu Hồ cau mày: "Để tôi đi cho ạ, bên ngoài đang mưa, ngài đừng để bị cảm lạnh."

Trần Đức Mậu phất tay, cười mắng: "Không cần, ông đây đâu có yếu đến thế."

Hơn nữa... Có lẽ cũng không mua được mấy lần.

Thấy thủ trưởng kiên trì, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, sau khi dừng xe thì thò người ra đưa ô che mưa nằm ở ghế phụ.

Có lẽ là vì trời đầy mây, nên chưa tới sáu giờ mà trời chiều đã tối đi.

Trần Đức Mậu cầm ô, nhìn sắc trời vài lần, giấu kỹ nỗi lòng lại nặng trĩu xuống, bước nhanh về phía hợp tác xã...

Khu tập thể cho người nhà của sư đoàn xe tăng được xây dựng riêng ở bờ sông Trường Lạc.

Trần Đức Mậu dẫn cảnh vệ viên về nhà, thấy vợ bước ra đón thì cởi mũ đưa cho bà.

"Sao lại mua nhiều đồ vậy?" Thấy Tiểu Hồ xách trên tay mấy túi bánh ngọt lớn, Quý Mạt quay đầu nhìn chồng một cái với vẻ tức giận.

"Con bé Duật Duật đâu rồi?"

"Tới nhà Tú Trân xin nước tương giúp tôi rồi."

Trần Đức Mậu gật đầu, cởi áo khoác bên ngoài mới nói với giọng nặng nề: "Trong vòng hai ngày tới sẽ đưa con bé đi."

Nghe vậy, bàn tay đang phủi tuyết của Quý Mạt khựng lại, ý cười dịu dàng trên mặt cũng tắt nhưng không vội nói gì, có lẽ là đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

"Chắc chưa?" Bà xoay người treo mũ sĩ quan lên giá áo, sau đó nhận áo khoác từ tay chồng rồi treo lên chung.

Trần Đức Mậu day trán, sau khi bảo cảnh vệ viên rời đi thì nói tin tức ban ngày nhận được: "Lão Lữ bị định tội, đày ra biên cương rồi..."

"Vậy chị dâu Lữ...?" Quý Mạt khiếp sợ.

Trần Đức Mậu dẫn vợ đi vào phòng: "Đăng báo ly hôn, cũng có thể hiểu, nếu không bọn nhỏ phải đi theo chịu khổ."

Lời này không dễ nói tiếp, dựa vào cách làm người xưa nay của chị dâu Lữ, Quý Mạt không cảm thấy bà ấy ly hôn là vì con cái.

Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bà chỉ có thể nghĩ vẩn vơ hai câu trong lòng: "Thế ngài lãnh đạo nói thế nào?"

Từ khi chính sách mới được ban hành, tình hình càng ngày càng căng thẳng.

Trong bộ đội còn đỡ hơn chút, chứ bên ngoài dán báo chữ to, chỗ nào cũng có chuyện vào tận nhà đập phá.

Bây giờ đến Lão Lữ cũng bị lan đến, càng khiến người ta thấy bất an hơn.

Trần Đức Mậu ngồi xuống sofa, nghe vậy vỗ tay vợ đang ngồi cạnh, thở dài, không nói gì hết mà lại như đã nói hết nỗi lòng.

Bây giờ ngài lãnh đạo cũng khó khăn, có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào, e là thân mình còn lo chưa xong.

Thấy thế, lòng Quý Mạt thắt lại, quay đầu nhìn phòng con gái theo bản năng, lẩm bẩm nói với vẻ mặt cô đơn: "Vậy... Cứ theo lời mình nói đi, nhanh chóng đưa Duật Duật đi thôi, chúng ta chịu khổ một chút không là gì, nhưng tuổi mụ của con gái chỉ mới mười lăm thôi."

Đây là chuyện đã thương lượng xong từ trước, Trần Đức Mậu hạ giọng an ủi: "Đừng lo, chắc chắn tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho Duật Duật."

Mặc dù nói như vậy, nhưng thật lòng thì Trần Đức Mậu cũng không hy vọng vợ đi theo mình để chịu khổ, ông là người rất lý trí, vào thời điểm này, vợ vạch rõ giới hạn với ông, dẫn con gái sống riêng mới là ổn thỏa nhất.