Chương 8: Chăm Vợ

Chu Dã không biết anh được vợ đánh giá rất cao, đi đến mở tủ chứa đồ: “Vợ ơi, anh lấy cho em một bánh hạch đào và một cốc sữa mạch nha.”

Anh đưa đồ cho vợ, rồi chỉ trứng bắc thảo trong tủ: “Ở kia có ba cân trứng gà bắc thảo, hôm nay anh mới mang về, vợ muốn ăn thì lấy ăn nhé.”

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh: “Đúng lúc em có hơi đói bụng, anh pha cho em một cốc đi.”

Chu Dã không nói hai lời, liền đi lấy bình nước ấm pha một cốc sữa mạch nha cho vợ, đưa luôn cả bánh hạch đào đến trước mặt cô: “Vợ, nhanh ăn đi, lót bụng trước, chờ nước sôi anh sẽ nấu mì trứng gà cho em ăn.”

Bạch Nguyệt Quý nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nhướn mày: “Khẩu phần ăn hôm nay của em tốt thật đấy, sữa mạch nha thêm bánh hạch đào, còn có mì trứng gà và con gà to ngoài kia nữa. Mấy ngày nữa mới bắt đầu phát lương, em nhớ là nhà chúng ta không đủ công điểm, cùng lắm cũng chỉ được chia mấy chục cân lương thực đúng không? Hiện giờ ăn nhiều như thế, trong nhà còn đủ tiền tiêu không?”

“Đủ tiêu, đủ tiêu, vợ đừng lo lắng, lần trước anh lên núi đào được cây nhân sâm ngàn năm được một trăm đồng, anh không thiếu tiền!” Chu Dã cười tủm tỉm nói.

Anh nhận ra cô thực sự muốn cùng anh sống thật tốt, bắt đầu quan tâm đến chuyện cuộc sống sinh hoạt sau này

“Lần trước mà anh nói là chuyện mấy tháng trước.” Bạch Nguyệt Quý nhắc nhở, nhân sâm ngàn năm là nói bậy.

Chu Dã ho khan: “Vợ, em đừng lo lắng, anh nhất định sẽ không để em phải đói bụng.” Chắc chắn anh không thể nói thật với cô được, nhỡ cô đi báo cáo anh thì phải làm sao?

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh: “Em sống với anh ba tháng, biết anh có năng lực, em cũng sẽ không hỏi đến tận cùng chuyện này nhưng nửa đêm anh ra bên ngoài, cũng phải nghĩ đến em và con.”

Chỉ một câu nói khiến trái tim Chu Dã đập liên hồi, nhìn cô, anh có hơi lo lắng thêm chút chờ mong hỏi: “Vợ, em…… Em thực sự bằng lòng chung sống với anh sao?”

“Con cũng có luôn rồi, anh nghĩ sao?” Bạch Nguyệt Quý uống một ngụm sữa mạch nha thơm ngào ngạt, dịu dàng nhìn anh: “Trước kia em không hiểu chuyện, nhưng hôm nay, lúc em đi lên núi thì em suy nghĩ rất nhiều, em cảm thấy điều quan trọng vẫn là sống cùng anh qua ngày, chuyện khác để ngày sau rồi nói.”

“Được, được, được, chuyện khác để ngày sau rồi nói.” Chu Dã kích động, ôm vợ vào ngực.

Chu Dã coi như có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng anh cũng chờ được ngày này.

Bạch Nguyệt Quý dịu dàng dựa vào vai anh, được anh ôm lấy, dù trên người anh có mùi mồ hôi nhưng mà vẫn còn một mùi vị khác, mùi này cực kỳ dễ ngửi.

Một lúc sau cô nói: “Em đi nấu cơm.”

“Anh đi, anh đi, không cần em làm, chỉ cần anh ở nhà thì em không cần phải làm gì cả.” Chu Dã nói, mặc dù anh có hơi quyến luyến cảm giác được ôm vợ, nhưng anh cũng lo lắng cô sẽ đói bụng.

Hiện giờ một người đói là đói cả hai người.

Anh để cô uống sữa mạch nha, ăn bánh hạch đào lót dạ, cầm trứng gà và mì sợi ra ngoài.

Nấu mì sợi rất nhanh, nước sôi thì thả mì vào, nấu một lúc là được.

Trước đó Chu Dã đã đổ đầy nước trong lu, anh và vợ anh không giống nhau, cho dù trời lạnh, anh uống nước đá cũng không thành vấn đề, nhưng vợ anh thì khác, nước phải đun sôi rồi mới uống, hiện giờ cô có thai nên càng không thể qua loa được.