Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đã về đến nhà.
Cái gọi là nhà thật ra chỉ là một căn nhà có rào tre bao quanh, hai phòng đơn, phòng đông và phòng tây, phía ngoài phòng tây có một phòng nhỏ, đó là phòng bếp, cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái bếp và một cái nồi, còn có một ít bát, đũa, chảo.
Chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy hết căn bếp sơ sài này.
Chu Dã vừa về đến nhà đã múc nước trong lu uống ừng ực, anh sợ vợ phá mất con nên anh chạy một mạch lên núi, trời lạnh nhưng cả người anh toàn mùi mồ hôi.
Tất cả đều là mồ hôi lạnh! Sợ hãi!
Nhưng anh không vội tắm rửa sạch sẽ mà nói với Bạch Nguyệt Quý: “Vợ à, em vào nhà nghỉ ngơi trước đi, anh xuống dưới nấu nước, ăn cơm trưa xong anh sẽ bắt một con gà, đảm bảo trước khi ngủ tối em sẽ có thịt gà hầm để ăn.”
Thật ra Bạch Nguyệt Quý là một người thuộc dạng Phật hệ, trước nay cô đều không tranh không đoạt, nhưng học tập có thành tích rất tốt, sau khi tốt nghiệp có công việc tiền lương khá cao, cô không cần phải tranh giành bất cứ thứ gì, gần như từ lúc sinh ra cô đã có khí chất của một bông hoa sống cuộc đời giàu sang, phú quý.
Mặc dù cô có hơi lo lắng cha mẹ sẽ không chịu nổi nếu biết cô đã ra đi, nhưng cô là người tới đâu hay tới đó, cho nên dọc theo đường trở về, cô cũng đã tính toán kỹ, bắt đầu thích nghi với cuộc sống ở nơi này.
Vào nhà, Bạch Nguyệt Quý nhìn cách trang trí trong phòng.
Ngoại trừ một cái giường đất còn có tủ quần áo, tủ đựng đồ.
Bạch Nguyệt Quý biết khi chia nhà, Chu Dã bị anh trai và chị dâu khiến cho không xu dính túi, nói là chia, nhưng thật ra là đuổi.
Căn nhà này và cả những đồ vật bên trong đều là do Chu Dã tự mình tạo nên.
Nhìn thì tưởng là không có đồ gì, không có cái gì đáng tiền, nhưng Bạch Nguyệt Quý lại không cảm thấy như vậy, bởi vì cái thời đại này vô cùng thiếu thốn, có thể có một nơi như vậy để sống yên ổn đã là rất tốt rồi.
Đặc biệt là chăn đệm trong phòng đều là đồ mới, nồi, bát đũa, chảo, chậu trong phòng bếp và tủ đựng đồ đều là đồ mới cả.
Đây đều là những đồ cô mua về sau khi cưới, ban đầu khi Chu Dã còn độc thân, chỉ cần ăn no là được, không phải lo lắng cái gì, nhà là nơi để ngủ, ngoài ra Chu Dã cũng ít khi ở nhà.
Giờ cô đã tới rồi cho dù trong tâm trí vẫn không hướng về ngôi nhà này, nhưng đây vẫn là “nhà” của Chu Dã.
Cô đang mải suy nghĩ thì thấy Chu Dã bước vào.
Nhìn người đàn ông này phải cao đến một mét tám mươi ba, đầu đinh, sạch sẽ, gọn gàng, nhìn có vẻ vô tư, gương mặt nở nụ cười tinh quái, nếu như anh thêm một chút kiêu ngạo thì đó chính là dáng vẻ bất cần đời, có lẽ người bình thường sẽ không thích, nhưng từ nhỏ đến lớn Bạch Nguyệt Quý là người tuân thủ quy tắc nhưng cô lại khá thích kiểu đàn ông phản nghịch này.
Người này không chỉ có gương mặt đẹp trai, dáng người của anh cũng rất chuẩn, đúng là phù hợp với tiêu chuẩn của cô.