Chương 8: Anh là thuốc của cô 1

Diệp Mạn Mạn cũng tiến đến khóc nức nở, "Chị Doanh Doanh, chị, chị không bị thương chứ?" Cô ta đảo mắt xuống, nhìn thấy vết máu trên mặt đất, lập tức che miệng, nước mắt lăn thành hàng dài, "Máu, máu..."

Lâm Doanh Doanh nằm trong vòng tay của người đàn ông, không hề muốn cử động.

Tay cô đau đến mức vai, lưng, cánh tay, thắt lưng và chân đều như muốn gãy thành từng mảnh, cơn đau khiến cô thở cũng cảm thấy khó khăn, chứ đừng nói là cử động.

Tất nhiên, một lý do khác khiến cô không muốn đứng dậy là mừng như điên!

Cô đột nhiên phát hiện trên người đàn ông này có hơi thở sạch sẽ mát lạnh, giống như khu rừng sau cơn mưa tràn ngập hơi thở của cây cỏ và nước suối,nhẹ nhàng khoan khoái và có mùi hương dễ chịu, khiến cô sảng khoái tinh thần. Mọi cơn đau đột nhiên được thuyên giảm, dường như có một dòng suối mát ngọt chảy vào cổ họng khát khô , bộ não vốn đang uể oải cũng trở nên minh mẫn và hoạt bát, tâm trạng cáu kỉnh cũng được xoa dịu ngay lập tức.

Cả người có cảm giác như vừa ăn quả nhân sâm vậy, thoải mái dễ chịu, khiến cô cảm thấy bình yên đến mức muốn ngủ một giấc, vì vậy cô mới bình tĩnh lại.

Đúng là một điều bất ngờ không ngờ! Cuối cùng ông Trời cũng nghe thấy lời cầu nguyện của cô, và thậm chí cô vui mừng đến mức chảy cả nước mắt!

Đây là nắng hạn gặp mưa rào, ốm lâu gặp thuốc hay, ai mà nỡ bỏ qua? Ai muốn mà muốn cáu kỉnh như bị hưng cảm(1) sau một thời gian?

(1) Hưng cảm: Hay còn có tên gọi khác là mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lựợng. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần.

Cô muốn anh!

Khi Điệp Chi Đình kéo cô, cô thậm chí còn cố ý dán chặt vào miếng đệm thịt hình người hơn.

Hoắc Thanh Sơn nghiến răng chịu đựng cơn đau ở vai, dùng khuỷu tay và xương sườn đẩy cô ra. Còn bản thân thì dứt khoát lưu loát đứng dậy thuận tiện cầm dao găm nhét trở lại vào túi bên chân trái. Vẻ mặt lạnh lùng và uy nghiêm, ánh mắt không hề quét qua Lâm Doanh Doanh, cũng mặc kệ vết bầm tím trên cơ thể, anh cong ngón út lên để phát ra một tiếng huýt sáo rõ ràng trên môi, ngay sau đó liền có một con ngựa đen chạy tới.

"Thanh Sơn, Thanh Sơn, anh không bị thương chứ?" Một xã viên đưa quần áo cho anh.

Hoắc Thanh Sơn cầm lấy và mặc vào, "Không bị sao cả."

Anh quay người lên ngựa, vừa định phi ngựa đi, Lâm Doanh Doanh, người tưởng chừng như sắp ngất đi, đột nhiên chạy tới đứng chặn trước con ngựa.

Hoắc Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng, ngưng trọng, trầm mặc nhìn cô, "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Doanh Doanh một tay nắm lấy dây cương ngựa, lòng bàn tay đau nhức khiến cô "A" lên một tiếng, lắc lắc đôi bàn tay mềm mại bị xé rách của mình, nâng một đôi mắt đẫm lệ lên nhìn người đàn ông yêu lạnh lùng nghiêm nghị, "Cảm ơn anh đã cứu tôi, xin hỏi, anh đã kết hôn chưa?"

Hoắc Thanh Sơn: "???"

Điệp Chi Đình vội vàng chạy tới, "Lâm Doanh Doanh, em đang làm gì vậy?"

Hoắc Thanh Sơn không muốn để ý tới một câu hỏi nhàm chán như vậy, đôi mày kiếm nhăn lại, "Phiền phức, tránh ra."

Lâm Doanh Doanh cảm nhận được cơn đau càng rõ ràng hơn, bây giờ tay cô bị gãy, nó đau muốn chết như nhổ mỏng tay của cô vậy, nhưng cô vẫn nắm chặt dây cương ngựa không chịu buông, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ngoan cố không thuộc về cô, "Anh đã kết hôn chưa?"

Điệp Chi Đình: “Lâm Doanh Doanh, em đừng tùy hứng! Mau theo anh đi gặp bác sĩ Xích Cước xem có bị thương ở đâu không."

Xã viên đưa áo choàng ngắn hét lên: "Thanh niên tri thức Lâm, anh ấy tên là Hoắc Thanh Sơn, năm nay anh ấy hai mươi ba và anh ấy chưa kết hôn đâu."

Diệp Mạn Mạn cũng đi tới, đưa tay ra muốn đỡ Lâm Doanh Doanh, dường như muốn phòng ngừa Lâm Doanh Doanh khỏi bị ngã, "Chị Doanh Doanh, chị có đau không?"

Lâm Doanh Doanh thở hổn hức: "Đau muốn chết!" Biết rõ cô vô cùng sợ đau mà còn nhắc cô, giúp đỡ gì chứ!

Cô không thèm để ý tới Diệp Mạn Mạn, lại hơi ngẩng đầu về phía Hoắc Thanh Sơn và nở một nụ cười xinh đẹp.