Chương 7: Gặp nạn 3

Dưới cái nhìn của mọi người, cô bám vào chiếc xe bò lắc qua lắc lại như một con diều, có thể bị hất bay bất cứ lúc nào.

"Trâu điên chạy tới vách đá rồi!"

"Mau ngăn lại!"

"Thanh niên tri thức Lâm, thanh niên tri thức Lâm còn ở phía trên —— "

Đám xã viên kinh hoảng, thét chói tai,, tất cả những thứ này tựa hồ không liên quan gì đến Lâm Doanh Doanh.

Những người đi đường hoảng sợ nhìn con trâu điên chạy qua, nếu như té xuống trong rãnh sâu bảy tám trượng kia thì. . .. Thì cô hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Nhưng vào lúc này, phía sau, một người cưỡi ngựa chiến đuổi theo, con ngựa màu đen bốn vó bay nhanh muốn bốc khói, lập tức người đàn ông áp người nằm ở trên lưng ngựa, gió thổi quân trang của anh bay vù vù phát ra tiếng kêu vang dội.

Theo tuấn mã bay vùn vụt, anh bắt đầu kéo quần áo trên người, xuy rồi một tiếng liền kéo phăng tất cả nút áo, áo liền bị anh kéo xuống.

Trong bụi đất tung bay, anh thúc ngựa đến gần con trâu đen, duy trì tốc độ đi tới trước, giơ tay lên một cái liền đem quân trang màu xanh trùm lên trên đầu con trâu đen.

Cùng lúc đó anh chợt tung người nhảy một cái, nhạy bén giống như báo săn mồi mà nhảy lên càng xe, lưỡi dao sắc bén trong tay chợt lóe lên liền cắt đứt dây thừng nối giữa con trâu và thùng xe phía sau. Trâu đen càng lao mạnh ra thì xe càng nghiêng đi, theo quán tính kéo con trâu điên xoay người một cái, trâu điên bị phủ áo lên đầu liền không có chạy như điên nhảy xuống vách đá mà là hất thùng xe phía sau ra rồi nhảy cỡn lên về hướng khác.

"A ——" Lúa mì chất như núi cứ thế sụp đổ, Lâm Doanh Doanh lại cũng kéo không được dây thừng lập tức bị té ra.

Người đàn ông trên thùng xe dưới chân dùng sức đạp một cái, lực nơi bắp đùi rắn chắc bộc phát mười phần sức lực, anh như một con báo săn mồi lao ra ngoài, hai tay duỗi một cái liền ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lâm Doanh Doanh.

Cánh tay anh như sắt nắm cả eo cô, một tay kia che chở cái ót của cô đè cô ở trên ngực mình, phanh một tiếng hai người mạnh mẽ ngã xuống đất. Bởi vì quán tính hai người lại lăn hai vòng rồi dừng lại nhờ va phải hòn đá dưới đất, không có té xuống cái hố bên cạnh.

Khối đất và đá cứng rắn nơi đó nhô ra rõ ràng, lấy làn da mềm mại kia của Lâm Doanh Doanh té xuống không chết cũng phải hủy dung.

Lâm Doanh Doanh nằm ở trên lồng ngực cứng rắn mà rộng của anh, lông mi chớp một cái rồi nhìn xuống hố sâu, đá nhọn nhô ra trên vách hố như răng quỷ, cô bị dọa sợ a một tiếng lại vùi đầu vào vòm ngực vô cùng an toàn của người đàn ông.

Hoắc Thanh Sơn: "..."

Mùa hè quần áo mỏng manh, cơ thể mềm mại nhẹ nhàng của cô gái khéo léo dựa vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, hơi run rẩy một con thú nhỏ sợ hãi.

Cho dù người đàn ông vừa mới trải qua một trận giải cứu khốc liệt và mạo hiểm, nhưng lúc này anh vẫn cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay của mình.

Anh sững người ngay lập tức, mồ hôi túa ra trên khuôn mặt điển trai.

Anh không dám cử động, cố gắng để thiếu nữ tự mình đứng dậy, nhưng cô sợ đến mức túm chặt áo anh hơn, gương mặt cố gắng rúc vào trong cổ anh.

Anh không dám nhúc nhích, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô... đứng dậy trước đi."

Mặc dù cơ thể của cô mềm mại nhẹ nhàng không có sức nặng, nhưng nằm đè lên người anh còn khiến anh không thở nổi hơn một ngọn núi lớn, chẳng khác nào ôm một khẩu đại bác, viên đạn sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Trong thực tế, nó chỉ diễn ra trong hai phút mà thôi, may mắn sống sót sau tai nạn khiến thời gian kéo dài, một phút đồng hồ mà dường như kéo dài vô tận vậy.

"Thanh niên tri thức Lâm, thanh niên tri thức Lâm, cô không sao chứ!" Mấy xã viên hoảng sợ chạy đến, la hét hỏi han.

Ngay sau đó Điệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn cũng chạy đến, khi Điệp Chi Đình nhìn thấy hai người nằm đè lên nhau trong một tư thế thân mật và xấu hổ như vậy, vẻ sợ hãi lo lắng trên gương mặt của anh ta bỗng biến thành tức giận. Anh ta vội vàng xông lên vươn cánh tay kéo lấy tay của Lâm Doanh Doanh, "Lâm Doanh Doanh, em không sao chứ!"