Chương 22: Cùng nhau nấu cơm đi 4

Lâm Doanh Doanh do dự một lúc, vẫn vui vẻ ngồi xuống, bắt đầu cho thêm rơm vào.

Hoắc Thanh Sơn thấy cô cho nhiều rơm vào như vậy, muốn ngăn cản nhưng cũng không kịp, "Cho rơm vào một ít một thôi, cho nhiều sẽ không cháy được."

Quả nhiên, lửa anh nhóm lên được, đã bị một xấp rơm dày của cô làm cho tắt.

Lâm Doanh Doanh sốt ruột, vội vàng đi tới thổi. Vẻ mặt của Hoắc Thanh Sơn thay đổi: "Lui ra sau đi!"

Cùng lúc đó, Lâm Doanh Doanh một hơi thổi ngọn lửa kia lên, "phần phật" một cái, ngọn lửa hắt về phía mặt của cô.

Lâm Doanh Doanh bị hoảng sợ hô lên một tiếng sau đó nhắm mắt lại, nhưng lại bị Hoắc Thanh Sơn kéo người lại.

Lần này anh nửa quỳ sau lưng cô, trực tiếp kéo cô vào vòng tay rộng lớn của mình, không còn chỉ đưa một cánh tay cứng rắn chắn cho cô nữa.

Lồng ngực của anh rất nóng, Lâm Doanh Doanh co rút lại theo bản năng, nhưng hơi thở thoải mái đó bao trùm lấy cô, khiến cô không nhịn được mà muốn dựa vào gần hơn. 

Hoắc Thanh Sơn đã rời khỏi, "Đừng nên tiến tới thổi lửa, ngọn lửa sẽ thiêu rụi lông mày và tóc của cô."

Lâm Doanh Doanh vỗ ngực một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "May mà không sao. Nếu không phải anh phản ứng nhanh thì vợ của anh đã biến thành một người phụ nữ không có lông mày và nữ quái hói đầu rồi."

Não của Hoắc Thanh Sơn không thể không tưởng tượng ra hình ảnh đó, rồi liếc mắt nhìn cô một cái và giật mình, sau đó bắt đầu im lặng làm bánh kếp. Anh vừa làm bánh vừa hướng dẫn cô cách giảm lửa, để không bị cháy nồi. 

Anh thấy mặc dù cô yếu ớt, nhưng cô có thể học hỏi mọi thứ một cách rất nhanh, một lúc là biết làm.

Chẳng mấy chốc trong nồi đã tỏa ra mùi thơm trứng gà hành thái của bánh, mặc dù không có dầu nhưng ngửi rất thơm.

Lâm Doanh Doanh không khỏi cảm thấy thèm, tiến tới nhìn với ánh mắt mong đợi.

Hoắc Thanh Sơn lấy ra một cái đĩa để sang một bên, lấy dao cắt bánh, khóe mắt nhìn thấy cô gái thèm ăn không đợi được mà duỗi móng vuốt nhỏ của mình ra, anh vội vàng nhắc nhở "Nóng đó!"

Lâm Doanh Doanh khịt mũi một tiếng, "Nóng quá, nóng quá đi mất!"Cô vừa hét lên vừa đi khập khiễng nhéo tai Hoắc Thanh Sơn. 

Hoắc Thanh Sơn: "!!!"

Cảm giác vành tai như bị lửa đốt, đỏ bừng đến tận cổ.

Lại động tay động chân!!! 

Anh đờ người lại một lúc, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu tránh đi, rồi xé miếng bánh đưa cho cô, "Được rồi."

Lâm Doanh Doanh đặt đầu ngón tay đỏ rực lên môi để nguội bớt, tò mò nhìn anh, "Anh không sợ nóng sao?"

Ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn ngưng tụ trên môi cô, sau đó lập tức dời đi, "Da thịt dày, không sợ."

Lâm Doanh Doanh vỗ nhẹ vào tay anh, nhẹ nhàng nói: “Sau này anh phải biết yêu thương bản thân mình, biết không? Anh không còn là anh nữa, anh là người của tôi. Bàn tay của anh, đôi chân của anh, cơ thể của anh..." Cô không nói tiếp, chỉ nghiêng đầu cười híp mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ hơn của anh.

Hoắc Thanh Sơn không chỉ đỏ mặt, trái tim như bị thứ gì đó đâm vào. Lần đầu tiên nghe... thấy lời nói nóng hừng hực đó, vành tai anh đã tê rần. 

Anh không biết là do cô không giữ lời hứa mà thường xuyên động tay động chân, hay vì đôi mắt trong veo quyến rũ, hay vì những lời nói quan tâm của cô mà khiến anh có chút luống cuống. 

Anh sợ cô lại động tay động chân, dứt khoát né tránh cô. 

Lâm Doanh Doanh đã bắt đầu ăn bánh trứng ngọt, vẻ mặt hạnh phúc, cô xé bánh và lại gần đút cho anh, bất chấp việc anh ta đang cố trốn cô càng xa một chút.

Hoắc Thanh Sơn nhanh chóng tránh ra, "Cô tự ăn đi."

Anh muốn nghiêm mặt khuyên răn cô phải giữ lời hứa không được động tay động chân, nhưng cô cứ bày ra dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, khiến anh không nói ra được.

Có lẽ cô cũng làm như vậy với người khác, anh liếc nhìn cô, lấy lại bình tĩnh.

Lâm Doanh Doanh thấy anh rốt cuộc đã làm xong, thúc giục anh: "Nóng hổi ăn rất ngon, anh mau ăn đi!"

Hoắc Thanh Sơn: "Tôi về nhà ăn."

Lâm Doanh Doanh tự vỗ vỗ bản thân, "Vợ của anh đang ở đây đó!"

Hoắc Thanh Sơn: "..."

Lâm Doanh Doanh: "Anh mau ăn đi. Khi nào anh ăn no thì đem phần còn lại đưa cho mẹ và các em trai em gái của chúng ta ăn."

Hoắc Thanh Sơn: "..."

Anh đã nấu ăn cho cô rồi, đang xoay người định đi, nhưng vừa bước ra cửa liền nhìn thấy một cô gái mảnh mai yếu ớt đang đứng bên ngoài, hai mắt cô ta mở to nhìn anh như nhìn thấy ma. 

Diệp Mạn Mạn chỉ tay vào anh, "Anh anh anh, anh... Hai người đang làm gì vậy? "

Tác giả có chuyện muốn nói: Vở kịch nhỏ: 

Lâm đại tiểu thư: Hoắc Thanh Sơn dạy tôi châm lửa, hehe, xoa tay phấn khích jpg.

Hoắc Thanh Sơn [Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, nghiến răng nghiến lợi]: Em... chắc chắn muốn châm lửa như vậy?! 

Mẹ Hoắc: Con trai, đừng bêu xấu, mau đưa vợ về nhà đi, mẹ làm đồ ăn ngon cho mà ăn!