Hoắc Thanh Sơn để đồ ở cửa mở cửa cho thông gió, đi vào mở nắp ra thấy bên trong có hai cái bánh ngô, vừa đen vừa cứng, còn có một bát cháo kê loãng.
Đối với cô, quả thực là không có cảm giác muốn ăn.
Lâm Doanh Doanh đi tới và phàn nàn: “Anh xem đi, cho tôi ăn cơm gì đây? Cổ họng tôi bị mài rát rồi, có đổ thẳng vào cổ cũng không nuốt trôi được."
Cô hơi ngẩng đầu lên, há miệng ra cho anh xem vết loét trong khoang miệng của cô.
Hoắc Thanh Sơn không nhìn cô, mà nhanh chóng lấy ổ bánh ngô và cháo kê ra, sau đó rửa sạch nồi, "Cô muốn ăn gì?"
Lâm Doanh Doanh mỉm cười nhìn anh, ánh mắt tự cho là có chút quyến rũ ngây thơ, khiến anh liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Cô nhẹ nhàng cắn môi, "Tôi muốn ăn gì anh đều làm cho tôi ăn sao?"
Hoắc Thanh Sơn rũ mắt xuống, ánh mắt ngưng tụ ở trên môi cô một lúc, sau đó bình tĩnh dời đi, vươn tay về phía cô, “Có mặt gì nữa? Lấy ra đi."
Lâm Doanh Doanh nhanh chóng nắm lấy bàn tay to lớn màu lúa mạch của anh, “Tôi muốn ăn anh! Ahhh~~ "
Cô vậy mà thực sự cắn như một con thú nhỏ!
Cô không cắn thật, nhưng đôi môi mềm mại và chiếc lưỡi nóng ẩm của cô chạm vào mu bàn tay màu lúa mì của anh, và sự đụng chạm bất ngờ này đã kích thích cơ thể Hoắc Thanh Sơn ngay lập tức căng cứng lại.
Anh dùng rất nhiều tự chủ để không vứt bỏ cô, mà khàn giọng lạnh lùng nói: "Thanh niên tri thức Lâm, nếu cô còn như vậy..." Nhớ đến những lời ngụy biện của cô, nhất thời anh không biết phải nói cho cô biết nam nữ phải khác biệt như thế nào, duy trì khoảng cách đúng mực như thế nào
Trong lòng Lâm Doanh Doanh cảm thấy rất vui, hóa ra tiếp xúc cơ thể thực sự hữu ích.
Mặc dù cô không hiểu nguyên lý, nhưng vì cô bị bệnh, anh là thuốc, vậy thì không có gì phải xoắn xuýt cả.
Cố lên!
Cô liếc mắt nhìn anh với vẻ mặt hờn dỗi, rất bình tĩnh mà buông tay anh ra, "Đừng lo lắng." Về sau còn có thể~~
Hoắc Thanh Sơn đương nhiên hiểu được "yên tâm đi" chính à sau này sẽ không như vậy nữa, cho nên cũng an tâm.
“Ôi, tôi chết đói mất~” Lâm Doanh Doanh lại bắt đầu làm nũng, thúc giục anh.
Cô lấy một cân bột mì và một ít trứng gà do vợ của đại đội trưởng để lại ra. Đây là ngày hôm qua cô bị sợ hãi nên đại đội trưởng bảo vợ đưa đến cho cô và còn làm mì trứng gà cho cô nữa. Lâm Doanh Doanh không muốn nhận không, vợ của đại đội trưởng không lấy tiền và phiếu lương thực, vì vậy Lâm Doanh Doanh đưa cho cô gói giấy gói nửa cân đường trắng.
Hoắc Thanh Sơn rửa sạch tay, hỏi cô: "Cô muốn ăn gì?"
Nếu lần này cô lại nói linh tinh... thì anh...
Kết quả là Lâm Doanh Doanh rất ngoan ngoãn mà ngồi trước bàn cơm, ngoan ngoãn như một cô gái nhỏ chờ được ăn. Cô nhìn anh bằng đôi mắt to và ngấn nước, "Anh làm món gì tôi cũng đều thích ăn---"
Giọng của cô vừa dịu dàng vừa trong trẻo, là một giọng nói cực kỳ dễ nghe, khiến cho từ tai khuếch tán đến tim, gan, lá lách và phổi đều cảm thấy mềm mại.
Hoắc Thanh Sơn: "Làm bánh trứng gà cho cô."
Lâm Doanh Doanh: "Anh có muốn cho đường vào không?"
Hoắc Thanh Sơn: "Cô muốn ăn?"
Lâm Doanh Doanh ngoan ngoãn gật đầu, "Muốn."
Hoắc Thanh Sơn: "Mang đến đây."
Lâm Doanh Doanh đi tới mở va li ra, lấy một gói đường trắng đưa cho anh, cô cười hì hì và nói, "Có muốn lấy không, tôi vẫn còn rất nhiều đường, đều là do chú nhỏ của tôi cho."
Hoắc Thanh Sơn yên lặng nhìn cô, thản nhiên nói: "Đừng nên tùy tiện để lộ của cải với người khác."
Lâm Doanh Doanh: “Đối với anh thôi, chứ làm sao có thể tùy tiện với ai chứ? Tôi không làm như vậy đối với những người khác." Cho dù Diệp Chi Đình muốn xin đường cho Diệp Mạn Mạn thì cô sẽ không cho.
Có một chút xảo quyệt trong nụ cười xinh đẹp của cô cũng không biết đó là đơn thuần hay là thực sự có tâm cơ.
Hoắc Thanh Sơn bị lời nói này của cô làm cho có chút sững sờ, lại cảm thấy không đúng, anh không nên suy nghĩ nhiều.
Lâm Doanh Doanh thấy Hoắc Thanh Sơn là một người đàn ông rất tốt, anh có thể ra phòng khách vào được phòng bếp, anh một tay đập trứng và nhào bột bằng một tay. Những đường cong xinh đẹp của bờ vai và lưng thực sự là sự quyến rũ trần trụi đối với cô.
"Lại đây, tôi dạy cô nhóm lửa." Hoắc Thanh Sơn ngồi xổm trước bếp lò, cầm một nắm rơm vào trong hố bếp, lấy diêm ra quẹt một cái rồi cúi người châm lửa vào rơm.
Đợi hai giây, anh đẩy chỗ rơm đang cháy về phía trước, rồi lại tiếp tục lấy thêm rơm.
Anh quay đầu nhìn Lâm Doanh Doanh: "Biết làm chưa?"
Lâm Doanh Doanh gật đầu, rất đáng yêu, "Đơn giản như vậy, tôi đã biết từ lâu rồi."
Quẹt diêm thôi mà, ai mà không biết chứ.
Hoắc Thanh Sơn nhìn cô một cái, bước sang một bên, "Cô làm thử đi."