Chương 30: Chương 30

Bởi vì nhà họ Vu không tách ra ở riêng, nếu như đứa nào cũng cho đi học tiếp, trẻ con trong mỗi nhà không giống nhau, tiền chi ra cũng không giống nhau. Hơn nữa có đứa không thích đi học, có đứa thích đi học, tiền chi ra cũng không giống nhau.

Vả lại trong mắt người ở thời đại này, học hết cấp một là được rồi.

Vì vậy nhà họ Vu có quy định, nếu như khi học tiểu học thi được đứng đầu trường thì mới cho học tiếp, như vậy đối với ai cũng công bằng.

Bà nội Vu nói: “Chiều không cần đi học, đại đội chúng ta tiểu học chỉ học buổi sáng, buổi chiều có đứa trẻ phải đi làm việc, kiếm thêm công phân cho nhà. Giáo viên tiểu học là thanh niên trí thức, buổi chiều thầy cô cũng phải đi làm.” Một ngày không cần đi làm, nào có việc tốt đẹp như vậy.

“Cháu về rồi đây.”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, Vu Mạt Lị đeo cặp sách nhảy nhót trở về. Vu Mạt Lị chín tuổi bắt đầu đi học, năm nay mười tuổi, học lớp hai tiểu học. Nhìn thấy Vu Tiếu, bởi vì hai viên kẹo hoa quả và tình cảm nảy sinh sau một buổi tối nói chuyện nên Vu Mạt Lị vẫn rất vui vẻ: “Chị Tiếu Tiếu, em về rồi đây.”

Ngoài Vu Mạt Lị ra, Vu Hướng Đảng 14 tuổi (con thứ nhà bác cả), Vu Hướng Tiền 13 tuổi (con thứ nhà chú ba) cũng đã trở về. Hai đứa trẻ này đi học cùng lúc, bây giờ đang học lớp năm. Con trưởng nhà chú ba, Vu Hướng Tiến năm nay 16 tuổi đã không còn đi học nữa, cậu chỉ học hết lớp ba, bởi vì thành tích kém lại không thích đi học nên không đi học nữa.

Những năm này trẻ con nếu như không thích đi học thì người lớn trong nhà cũng sẽ không quan tâm.

Vu Tiếu nói: “Về rồi à?”

Bà nội Vu nói: “Buổi chiều Mạt Lị đưa chị Tiếu Tiếu của cháu đi Cung Tiêu Xã, chị ấy cần mua ít đồ.”

Vu Mạt Lị nghe xong, đương nhiên là không thành vấn đề, cầu còn không được ý chứ.

Đến giờ cơm, người đi làm của nhà họ Vu đã trở lại, nhìn thấy Vu Tiếu, thím ba liền nhiệt tình nói: “Sao rồi? Đến huyện lị bàn bạc có thuận lợi không?”

Nghe thấy câu hỏi của thím ba, bác gái và chị dâu họ cũng tò mò nhìn về phía Vu Tiếu. Bà nội Vu liền đi qua ôm lấy đứa trẻ trên lưng chị dâu họ, sau đó ôm vào trong phòng, đứa trẻ đã ngủ rồi. Trước đây đứa trẻ này do bà nội Vu trông, nhưng hôm nay bọn họ phải đi huyện lị, vì vậy chị dâu họ cõng cùng đi làm.

Vu Tiếu nói: “Rất thuận lợi, may mà có ông bà nội đi cùng, còn cả bác cả, chú ba và anh họ giúp cháu chống lưng, bên nhà họ Trương không dám làm lớn chuyện liền dứt khoát đưa tiền bù đắp rồi.”

Thím ba nghe xong con mắt chuyển động: “Tiền bù đắp được bao nhiêu?”

“Ngoài 50 đồng tiền thăm viếng và 120 đồng tiền trợ cấp cha cháu để lại, thì nhà họ Trương còn đền bù thêm 100 đồng, phiếu thịt 5 cân, phiếu lương thực 25 cân.” Vu Tiếu không hề giấu, bởi vì bác cả và chú ba đều biết, vậy tất cả mọi người chắc chắn cũng sẽ biết, chẳng có gì phải giấu cả.

Vậy chính là 270 đồng rồi, nghe đến con số này, bác gái, thím ba và chị dâu họ đều hít một ngụm khí lạnh. Phải biết rằng bây giờ người nghèo nhất chính là những nông dân ngày ngày làm ruộng như bọn họ, một ngày từ sáng đến tối ở ngoài ruộng, một công phân mới được một xu. Một năm trời, một người khỏe mạnh mới kiếm được 30 đồng, 270 đồng bằng một người khỏe mạnh làm 9 năm, vì vậy bọn họ có thể không kinh ngạc sao?