Sau đó, cô lại lấy phiếu lương thực từ trong chiếc cặp sách đã đầy miếng vá ra nhìn xem, phiếu lương thực lại là phiếu lương thực thông dụng toàn quốc bản năm 66. May mà lúc này bách tích cũng có phiếu lương thực thông dụng toàn quốc rồi, nếu không phiếu lương thực hai mươi lăm cân đều là của nơi đây, cô đổi xong mang đi cũng sẽ nặng chết.
Vu Tiếu cất cẩn thận phiếu lương thực đi, lấy túi hành lý to nhất cô mang từ nhà họ Trương đến, đó chính là cái chăn. Chiếc chăn này mặc dù đã dùng mấy năm, nhưng mang bông đi phơi ít nhất vẫn còn thể làm đệm lưng, còn về chăn đắp…lúc xuống nông thôn trời lạnh rồi, trời mùa đông lạnh giá cũng phải chuẩn bị một chiếc chăn dày.
Vì vậy, Vu Tiếu kiểm tra cửa hàng hệ thống, phiếu bông nửa cân 10 điểm thiện cảm, nếu như làm chăn dày thì phải cần năm cân, Vu Tiếu sợ lạnh nhất. Cũng có nghĩa là phải cần 100 điểm thiện cảm. Sau đó lại đi mua bông rồi làm chăn. Kể ra thì cho dù có phiếu cũng chưa chắc mua được bông, đến mùa đông, bông là thứ bán chạy nhất. Như vậy còn không bằng trực tiếp mua luôn chăn. Nhưng mà một cái chăn hoàn chỉnh ở cửa hàng hệ thống càng đắt hơn, cần 200 điểm thiện cảm.
Nhìn 63 điểm thiện cảm, cách con số 200 vẫn còn xa lắm, cô phải kiếm thêm ít điểm thiện cảm trước khi xuống nông thôn.
Đầu vẫn đang suy nghĩ, tay Vu Tiếu cũng không dừng lại.
Bà nội Vu từ phòng bếp đi ra thấy cháu gái đã mở chăn ra rồi liền đi vào giúp đỡ: “Bông phải lấy ra mang đi phơi, lúc xuống nông thôn, một chiếc chăn này của cháu cũng không đủ, còn phải làm thêm một chiếc chăn nữa.”
Vu Tiếu cho dù là phú nhị đại nhàn rỗi không biết làm gì, cũng biết làm chăn cần phải dùng bông: “Bà nội, có phiếu bông có thể mua được bông không?”
Bà nội Vu nói: “Cũng chưa biết được, đến lúc đó ta giúp cháu hỏi xem.” Nói xong liền ôm bông đi phơi, Vu Tiếu đi theo, bỏ vỏ chăn vào chậu giặt.
Sau khi cho vào xong Vu Tiếu nhớ ra một chuyện, ở dưới nông thôn niên đại này cho dù có mua xà bông cũng sẽ không nhiều.
Nếu như khoảng thời gian này ở đây, ăn, uống, dùng đều là của nhà họ Vu…Vì vậy cô kiểm tra trong cửa hàng hệ thống, một miếng xà bông 20 điểm thiện cảm, nhưng mà một tấm phiếu xà bông thì chỉ cần 10 điểm thiện cảm. Vu Tiếu tính toán một lúc, dùng phiếu xà bông thêm tiền mặt đến Cung Tiêu Xã mua sẽ có lợi hơn: “Bà ơi, đại đội chúng ta đến Cung Tiêu Xã xa không?”
Bà nội Vu đáp: “Đi bộ mất khoảng một giờ, cháu muốn đến Cung Tiêu Xã mua đồ?”
Vu Tiếu ngoan ngoãn giải thích: “Cháu muốn đi mua bàn chải đánh răng và kem đánh răng, lúc ở nhà họ Trương vội quá, bàn chải đánh răng và kem đánh răng đều quên lấy.” Dù sao lúc xuống nông thôn bàn chải và kem đánh răng đều có thể mang đi, chắc chắn phải mua.
Người nhà họ Vu có dùng bàn chải và kem đánh răng, nhưng là đồ dùng chung, dùng kem đánh răng chung rất bình thường nhưng dùng bàn chải chung Vu Tiếu không chấp nhận được. Vì vậy cô bắt buộc phải tự đi mua bàn chải và kem đánh răng, còn về thứ khác, đến lúc đó mua rồi lại nói, không cần phải nói với bà nội Vu.
Bà nội Vu gật đầu: “Buổi chiều ta bảo Mạt Lị đưa cháu đi.”
Vu Tiếu: “Chiều Mạt Lị không đi học ạ?” Hôm qua cô nói chuyện với Vu Mạt Lị, biết trẻ con nhà họ Vu cho dù là nam hay nữ đều được học hết tiểu học, nhưng không được học lên nữa, trừ phi xếp thứ nhất của trường, nhà họ Vu mới cho đi học tiếp.