Chương 29: Món “cạc cạc” (2)

Ô Đào nghe xong liền nói: "Thím, cháu ngày nào cũng nhặt lõi than, chậm rãi tích lũy, mẹ cháu sẽ không phải gánh vác quá nhiều. Chờ về sau cháu biết chữ, cháu còn có thể đi đến nhà máy chế tác, so với không biết chữ còn có khả năng kiếm được nhiều tiền hơn.”

Bình thường cô bé sẽ không dám mạnh miệng nói với trưởng bối trong viện như thế, nhưng mà Ô Đào biết, trong sân rộng nhiều người nhiều miệng, mọi người cái gì cũng sẽ nói, mẹ mình nghe nhiều, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, cho nên cô bé mới không nhịn được mạnh miệng.

Mẹ của Thuận Tử nghe xong, đương nhiên là không vui.

Ai lại muốn bị một con nhóc con dạy bảo chứ, chỉ ngoài cười mà trong không cười, nói một câu: "Được, mới học có một ngày, mà có bản lĩnh phết đấy!”

Nói xong, liền cầm mấy cái quần cộc mới giặt xong, cố tình rũ rũ làm bắn nước về phía Ô Đào.

Ô Đào không để ý tới.

Thuận Tử lớn hơn Ô Đào sáu tuổi, là một người anh rất tốt, Ô Đào rất thích anh ấy. Nhưng mà cô bé thật sự không thích mẹ của Thuận Tử, những đứa trẻ khác trong viện cũng không thích, dùng lời của anh Huân Tử để nói thì là “Người lớn và trẻ con không thể hòa thuận được đâu".

Cô bé lại tiếp tục đeo giỏ trúc trên lưng đi nhặt lõi than.

Trời càng lạnh hơn, gió lạnh chui vào từng khe hở trong áo bông, chui thẳng vào tận bên trong, nhưng mà Ô Đào lại không cảm thấy khó chịu.

Cũng là nhặt lõi than, nhưng hôm nay nhặt lõi than và hôm qua nhặt lõi than hoàn toàn không giống nhau.

Nếu như hôm nay cô bé nhặt lõi than, ngày mai còn phải nhặt lõi than, cứ như vậy nhặt lõi than cả một đời, cô bé cảm thấy mình còn không bằng chết đi cho xong.

Thế nhưng nếu như hôm nay cô bé nhặt được lõi than, kiếm được tiền thì có thể đi học, tương lai cũng không cần nhặt lõi than nữa, cô bé sẽ cảm thấy mình như có thể được sống lại.

Lúc nhặt lõi than, cô bé liền không nhịn được nhớ tới phim phóng sự kia, cũng nhớ tới việc hôm nay nhìn thấy Vương Á Tương.

Vương Á Tương vậy mà lại học cùng trường với cô bé, chuyện này khiến nội tâm cô bé nổi lên một cảm giác khác thường, giống như thông qua cố gắng của mình, khoảng cách của cô bé và Vương Á Tương sẽ không còn xa vời như vậy nữa, giống như mình đã cải biến được số phận đã sớm định ra của mình vậy.

Ở trước mặt Vương Á Tương, cô bé xấu hổ, hâm mộ, ngưỡng mộ, nhưng lại cảm thấy tràn ngập hi vọng.

Lúc nhặt lõi than, cô bé lại đụng phải đám người anh Cửu, cô bé nhìn thấy họ liền vội trốn đi. Đám người anh Cửu kia hình như cũng thấy cô bé, còn nhìn cô bé nói cái gì đó.

Nhưng mà cũng may, bọn họ cũng không muốn đối phó với cô bé, có lẽ là Huân Tử đã đi gặp bọn họ nói chuyện, chuyện này coi như là chấm dứt.

Cô bé nhặt được hơn phân nửa giỏ trúc lõi than rồi mới đi về nhà, mặc dù cũng không nhiều, nhưng mà cũng đủ để nhà cô bé đốt trong hai ba ngày, nếu như tiết kiệm chút, chậm rãi tích lũy thì còn có thể lấy ra một chút để bán.

Lúc cô bé về đến nhà, Ninh Diệu Hương đang may vá, Thanh Đồng không ở nhà.

Ninh Diệu Hương thả tay xuống, đứng dậy chuẩn bị nấu cơm, thuận miệng hỏi: “Ngày đầu đi học, có thể theo kịp không?”

Ô Đào gật đầu: "Tạm được ạ, môn toán không có vấn đề, thể thao cũng được, âm nhạc cũng không có gì quan trọng. Chỉ là ngữ văn có chút khó, người khác biết đọc chữ nhưng con thì không biết, con còn phải nỗ lực nhiều hơn, nghĩ biện pháp để theo kịp.”

Ninh Diệu Hương mở nắp lò, dùng gậy thọc vào lò, tro bếp kêu lên xì xèo xì xèo, lò liền được đốt cháy rừng rực, bà vừa dùng sức đâm vừa nói: "Con đã muốn đi học, vậy thì phải học cho tốt, nếu như không theo kịp thì về nhà mà làm việc.”

Không biết vì sao, Ô Đào cảm thấy giọng của bà hơi suy yếu, nên vụng trộm nhìn bà một cái, quả nhiên thấy sắc mặt bà có chút tái nhợt, không biết là làm sao.

Cô bé muốn hỏi, nhưng mà trong lòng lại e ngại, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ nói: “Vâng, con biết rồi, con chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp học chữ.”

Ninh Diệu Hương: "Người khác đã học được nửa năm, con đương nhiên là sẽ khó khăn hơn! Nhưng cũng là do chính con tự chọn, hiện tại biết khó thì cũng đừng kêu ca gì! Con xem con đi, lớp một đã tốn sức như vậy, về sau mà không ra gì thì còn tệ hơn!”

Ô Đào cẩn thận mà nhìn Ninh Diệu Hương, khẽ nói: "Mẹ, con học lớp hai.”