Khi các bạn học đều đi hết, Ô Đào liền chạy về nhà. Kỳ thật nơi này cách nhà cô bé cũng không xa, cô bé chạy về nhà, trong nhà nồi lạnh lò lạnh, đương nhiên cũng không có gì để ăn. Mở ra, trong tủ quầy có hai quả trứng gà, nhưng mà cô bé đương nhiên không dám động vào, cuối cùng tìm ra non nửa khối bánh cao lương và một miếng khoai lang nhỏ, cô bé cầm đặt lên trên lò nướng, nướng đến lúc hết lạnh rồi ăn với nước.
Ăn xong, cô bé lại vắt chân lên cổ chạy về phía trường học.
Sau khi chạy đến trường học, cũng không bị trễ, các bạn học phần lớn đã ăn cơm xong và đang thu dọn đồ đạc. Trong phòng học tản ra mùi lồng hấp đồ ăn, Mạnh Sĩ Huyên cũng ăn no trở về, cười híp mắt nói: "Tớ vừa rồi đi gọi món ăn, ăn ba con cá nhỏ chiên và một bát sữa đậu nành! Nóng hầm hập!"
Ô Đào: "Thật là tốt, tớ vừa rồi đã trở về nhà, trong nhà của tớ cũng có đồ ăn."
Mạnh Sĩ Huyên: "Vậy thật phiền phức, về sau cậu cũng mang đồ đến đi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau ăn."
Ô Đào: "Ừm, tớ cũng nghĩ như vậy."
Đột nhiên, Ô Đào hỏi Mạnh Sĩ Huyên chuyện đồ dùng học tập, cô bé không có đồ dùng học tập nên cần phải mua.
Mạnh Sĩ Huyên nghe xong, kéo Ô Đào nói: "Đi, tớ dẫn cậu đi."
Ô Đào đi theo Mạnh Sĩ Huyên, đây là một tiệm đồ dùng học tập trong ngõ hẻm bên cạnh trường học. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, cái gì cũng có, lúc giữa trưa, còn có mấy học sinh ở nơi đây mua đồ.
Ô Đào nhìn một chút mà đã hoa mắt, muốn nhìn kỹ, nhưng mà cách quầy hàng, người bán hàng rất là hờ hững lạnh lẽo, cô bé cũng không tiện hỏi.
Vẫn là Mạnh Sĩ Huyên giúp cô bé nghĩ kế, cuối cùng mua được một cái thước gỗ tử hai phân, một cái tẩy hai phân năm, hai cái bút chì tám phân, còn một hộp đựng bút và bốn quyển vở, cuối cùng tổng cộng bỏ ra ba mao sáu phân tiền.
Ô Đào cảm thấy hơi đau lòng, cô bé cảm thấy mình không cần hộp đựng bút, nhưng mà lại nghĩ đến, nhặt lõi than một ngày cũng kiếm được số tiền như vậy, mà hộp bút cô bé cũng có thể dùng rất lâu.
Cầm hết đồ xong, cô bé liền không nhịn được mở cái hộp bút kia ra, phía trên hộp bút kia là màu màu xanh da trời, phía trên có hai đứa trẻ dân tộc ăn mặc khác nhau đang khiêu vũ, rất là đẹp.
Mạnh Sĩ Huyên giúp cô bé đặt tất cả những thứ vừa mua vào trong hộp bút của cô bé rồi nói: "Dao gọt bút chì cậu không cần mua, tớ có, dù sao cái đó cũng không phải ngày nào cũng cần dùng, cậu cứ dùng của tớ là được rồi."
Trong lòng Ô Đào vô cùng cảm kích, cô bé cảm thấy may mắn lớn nhất khi vào được lớp hai chính là gặp được Mạnh Sĩ Huyên. Nếu như không có Mạnh Sĩ Huyên, có lẽ cô bé sẽ hoàn toàn không biết nên làm thế nào, cái gì cũng không hiểu.
Cất hộp đựng bút kia đi, Ô Đào và Mạnh Sĩ Huyên ra ngoài. Lúc này còn có rất nhiều học sinh cũng đến mua đồ dùng học tập, người cũng không phải ít. Lúc từ hẻm đi ra ngoài, khóe mắt Ô Đào trong lúc vô tình đã nhìn thấy một bóng người.
Tim của cô bé hơi dừng một chút, quay đầu lại, tìm kiếm thân ảnh kia.
Quả nhiên là Vương Á Tương.
Mấy ngày nay trời lạnh, Vương Á Tương mặc một bộ áo bông vải màu xanh da trời, trên đầu ghim cái nơ con bướm, trước cổ là khăn quàng cổ màu hồng nhạt, trên tay còn mang theo găng tay bông vải. Một bộ quần áo rất mới, đặc biệt là khăn quàng cổ màu hồng nhạt, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng noãn của cô bé, trông thật là dễ nhìn.
Lúc Ô Đào nhìn thấy Vương Á Tương, Vương Á Tương cũng nhìn thấy Ô Đào, cô bé ấy hình như hơi kinh ngạc, hơi nghi ngờ một chút rồi lại có chút khó hiểu nhìn Ô Đào.
Ô Đào vô thức cười với cô bé, sau đó thu hồi ánh mắt, đi theo Mạnh Sĩ Huyên trở về phòng học.
Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu biết cậu ta à?"
Ô Đào: "Không biết, chỉ là cảm thấy cậu ấy thật đẹp mắt, quần áo cũng đẹp."
Mạnh Sĩ Huyên: "Nhà cậu ta ở tòa nhà phía đông, tớ biết cậu ta, nhưng mà không tiếp xúc nhiều."
Ô Đào: "Toà nhà phía Đông là có ý gì?"
Lúc nói ra lời này, cô bé mới phát hiện mình thật sự là không hiểu gì hết.
Quá ngu, tưởng là học tập cho giỏi thì sẽ có thể cải biến số phận, nhưng kỳ thật cô bé không biết, xuất thân của mình cũng khiến cho mình kém người khác không biết bao nhiêu lần.
Mạnh Sĩ Huyên vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho cô bé: "Cậu thấy trường học chúng ta không, nơi đó có không ít học sinh cũng ở tòa nhà An Môn, trong tòa nhà đó phân ra tòa phía Đông và Toa phía Tây. Tớ ở tòa phía Tây, khi còn bé chúng tớ đều phân bang phái, khiêu chiến với bọn họ, không hợp thì thôi, hợp thì sẽ chơi với nhau."
Ô Đào giờ mới hiểu được, không nhịn được hỏi: "Trường học chúng ta cũng có học sinh ở tòa nhà An Môn à? Vậy học sinh bình thường giống tớ, có phải sẽ không thích hợp tới trường học này hay không?"
Mạnh Sĩ Huyên phì cười: "Có cái gì mà phù hợp với không phù hợp, lớp trưởng lớp chúng ta, cha cậu ấy còn là người cào than đá mà. Cậu xem người ta đi, vẫn là lớp trưởng đấy thôi!"
Chuyện này khiến Ô Đào an tâm hơn không ít, cô bé không nhịn được nói với Mạnh Sĩ Huyên: "Các cậu lên lớp lâu như vậy, tớ thì mới đến đi học, cái gì cũng không hiểu, may là có cậu."
Mạnh Sĩ Huyên: "Đấy đã là cái gì chứ. Cậu xem, lúc cậu còn chưa đến, hàng cuối cùng chỉ có tớ và hai tên nhóc kia, rất là chán. Cậu đến, tớ cũng có người ngồi cùng bàn!"
Ô Đào nghe xong, không nhịn cười được.
Kể từ sau khi biết đến bộ phim phóng sự đó, trong nội tâm của cô bé vẫn luôn bị một khối đá chặn lấy, cảm thấy đời này của mình rất khó khăn, muốn rạch ra một con đường mới cũng không dễ dàng. Nhưng mà lúc này mới có mấy ngày, cô bé đã cảm thấy, hết thảy hình như đều đang phát triển theo hướng tốt.
Mẹ cô bé thậm chí đồng ý cho cô bé đi học dù cô bé không hoàn thành nhiệm vụ mười đồng kia, mà cô bé đi vào cái trường học toàn là trẻ con tòa nhà An Môn mà không có bị kỳ thị xa lánh, còn gặp một người bạn ngồi cùng bàn tốt bụng là Mạnh Sĩ Huyên.
Hết thảy đều rất may mắn.