Chương 9: Chương 9

Bây giờ nhìn lại, hai ông bà Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên cũng không khó dỗ như vậy, dứt khoát tuần sau bỏ ra một ngày đi thăm họ!

Không nói chuyện khác, hoa tươi khắp sân trông thật sự khiến người ta thích. Nhất là hoa tường vi dưới tường, thật là vô cùng đẹp. Đến lúc đó cô sẽ lấy mấy chậu rỗng, nhổ mấy cây đem về!

Có tiền và phiếu thì dễ làm rồi, Triệu Trân Trân dùng phiếu công nghiệp đắt hàng đổi thành các loại phiếu thực phẩm với đồng nghiệp. Sáng sớm mỗi ngày cô đều đến cửa hàng thực phẩm mua đồ.

Thật ra thì Triệu Trân Trân muốn đổi tất cả thành phiếu lương thực hơn, nhưng bây giờ khẩu phần lương thực của mọi người cũng không nhiều. Công xưởng của họ một người mới được ba mươi lăm cân, mỗi nhà đều không đủ ăn lắm. Cô trả giá cao thế nào đi nữa, cũng không có mấy ai sẽ đổi cho cô!

Cho nên dứt khoát cô cũng không chọn nữa, gặp cái gì thì mua cái đó.

Như vậy một tháng trôi qua, kho nhỏ trong nhà tích trữ được hai mươi cân lúa mì, ba mươi cân hạt cao lương, ba mươi cân ngô, ba mươi cân khoai lang khô. Ngoài ra còn mười cân đậu, năm cân cá mặn khô và mấy cân thịt muối mà mẹ Trương làm.

Vương Văn Quảng cảm thấy rất kỳ lạ. Mặc dù thời kỳ khó khăn vẫn chưa trôi qua, bây giờ dân chúng ở rất nhiều nơi đều đang chịu đói, nhưng nhà anh vẫn chưa đến mức đó. Chẳng lẽ những thứ này đều chuẩn bị cho nhà mẹ của cô?

Sợ cái gì sẽ gặp cái đó, chờ ba đứa con nghỉ hè, Triệu Trân Trân lập tức đề nghị muốn anh cùng trở về thôn nhà họ Triệu một chuyến.

Mặc dù mỗi lần về nhà cha mẹ vợ đều không quá vui vẻ, nhưng Vương Văn Quảng vẫn đồng ý.

...

Vương Văn Quảng không muốn đến nhà cha mẹ vợ, nguyên nhân đầu tiên là thôn họ Triệu cách Bình Thành hơn một trăm km, trước tiên phải ngồi xe đến thị trấn Huệ Dương, lại đi bộ khoảng năm km đến công xã Anh Đào, từ công xã tiếp tục đi về phía Tây 2,5 km thì chính là thôn họ Triệu.

Mỗi lần đều xuất phát từ Bình Thành vào sáng sớm, đến nơi cũng sắp hai ba giờ chiều. Cả đường đi ăn không ngon thì không nói, mỗi lần về còn phải làm việc nặng. Triệu Trân Trân là con gái có hiếu, rất sợ người khác không biết mình sống ở bên ngoài tốt cỡ nào, mỗi lần về đều cầm bao lớn bao nhỏ, bản thân không cầm được, hơn một nửa đều do chồng Vương Văn Quảng cầm. Đương nhiên một người đàn ông như Vương Văn Quảng rất có sức, nhưng giáo sư đại học được nuông chiều từ bé chịu bụng đói vác bao đay, tất nhiên tâm trạng sẽ không tốt lắm, đây là nguyên nhân thứ hai anh không muốn đi.

Nhưng mà những chuyện này vốn dĩ không tính là gì với nguyên nhân thứ ba, đừng thấy thôn họ Triệu nghèo, họ sản xuất rượu lương thực thượng hạng, trước khi giải phóng có mấy phường rượu rất nổi tiếng. Mọi nhà trong thôn đều sẽ chưng cất rượu, phụ nữ trẻ con đều có thể uống hai ly. Cha, anh trai, em trai thậm chí cả mẹ của Triệu Trân Trân cũng rất biết uống rượu, con rể giáo sư tới nhà, chắc chắn rượu phải có đủ.

Mỗi lần Vương Văn Quảng bỏ đồ xuống còn chưa kịp thở một hơi thì bị một nhóm người đổ một bụng rượu! Tửu lượng của anh cũng không tính là kém, nhưng mà có một tật xấu, uống rượu không bao lâu thì sẽ nôn, nôn một mạch đến khi trong dạ dày không còn thứ gì mới xem như ổn.

Để bụng rỗng như vậy ngủ đến hôm sau, đói đến mức ngực dán vào lưng, bò khỏi giường cũng không đứng dậy nổi.