Chương 8: Chương 8

"Con làm cho Linh Linh và Sương Sương mỗi đứa một bộ váy, nếu biết thì đã đưa cho chúng nó rồi!” Cô nói xong thì mở túi đeo ra, thật sự lấy ra hai chiếc váy màu hồng.

Tào Lệ Quyên cầm lên, dùng ánh mắt hà khắc mà cẩn thận kiểm tra một lần. Chiếc váy làm từ vải bông mảnh, cổ áo viền một vòng ren. Lót váy bên dưới cũng là vải bông, bên trên chồng hai lớp vải mỏng. Chân váy làm rất lớn, mặc chiếc váy này lên, chắc Linh Linh và Sương Sương sẽ lập tức trở thành công chúa nhỏ.

Chính là kiểu mà cửa hàng bách hóa cũng không đẹp bằng.

Mặc dù con dâu của bà ta không có học thức, trong bụng cũng nhiều mưu mô, nhưng đúng là có một đôi tay khéo léo.

Tào Lệ Quyên cẩn thận cất váy lại, nghiêm mặt đi mở ngăn kéo, nhặt mấy tờ phiếu không dùng. Ai ngờ Triệu Trân Trân tinh mắt, nhìn thấy một xấp các loại phiếu, phấn khởi nói: “Mẹ! Mẹ tích nhiều phiếu như vậy, nếu không thì cho con hết đi!”

Có lẽ nói xong cảm thấy không thích hợp, lại nói thêm một câu: “Mẹ, con không lấy không của mẹ, nếu không thì tính ra tiền?”

Trong phút chốc Tào Lệ Quyên suýt tức chết, đứa con dâu này của bà ta, thật sự là đứa nhà quê khờ khạo, mới cho chút sắc mặt tốt đã muốn nói chuyện xằng bậy!

Bà ta có lương hưu một trăm tệ một tháng, là người thiếu tiền sao?

Phó chủ tịch công đoàn mà Triệu Trân Trân nhờ vào dựa dẫm để leo lên, ở trong mắt bà ta không đáng một đồng!

Tào Lệ Quyên thở hồng hộc mà cầm hết phiếu ném cho cô.

Triệu Trân Trân hớn hở nhận lấy, còn không quên nói một câu: “Cảm ơn mẹ! Tháng sau con vẫn tới lấy, mẹ đừng cho chị hai!”

Tào Lệ Quyên bị cô chặn họng làm cho trợn trắng mắt, tức giận nói: “Đúng là đời trước mắc nợ chúng mày!”

Trong phòng làm việc bên kia, Vương Giá Hiên lấy sô-cô-la đã giấu rất lâu ra cho ba đứa cháu trai ăn, còn ân cần hỏi: “Ở nhà đã ăn những gì, bình thường có đủ ăn thịt không?”

Vương Kiến Quốc sáu tuổi lắc đầu, nói: “Cháu muốn ngày nào cũng ăn thịt, nhưng mẹ không mua! Nói một tuần ăn một lần là được, ăn nhiều sẽ đau bụng!”

Anh cả Vương Kiến Dân cũng sáu tuổi, nhưng ra đời sớm hơn Vương Kiến Quốc nửa tiếng, vô cùng có giác ngộ của việc làm anh. Cậu bé lập tức không vui nhìn em trai mà nói: “Trẻ con không được thèm hay nhớ mãi đến ăn thịt, một tuần ăn thịt một lần đã nhiều rồi. Ăn nhiều sẽ đau bụng, không phải mẹ của chúng ta nói, khi còn bé hàng năm mẹ đều không được ăn thịt!”

Vương Giá Hiên nghe thấy vậy thì vô cùng thương cháu trai, trong lòng không khỏi cũng oán trách con trai và con dâu.

Quả thật, hai người nuôi bốn đứa bé rất khó khăn, nhưng thiếu tiền tiêu thì có thể mở miệng xin ông ta. Hai ông bà tự cầm tiền lương. Gần đây Vương Giá Hiên mới tăng lương hưu, một tháng hơn một trăm bốn mươi tệ. Hàng ngày chi tiêu số lẻ đã đủ rồi, số còn lại thì ông ta đều để dành.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Giá Hiên cảm thấy con trai da mặt mỏng, con dâu là một người không đáng tin. Từ trước đến nay ông ta cũng không để ý đến cô, tất nhiên cô không dám mở miệng xin tiền ông ta. Vương Giá Hiên bèn tìm một phiếu gửi tiền hai trăm tệ, viết mật mã lên mặt trên, lén lút nhét vào trong túi quần của cháu trai.

Buổi tối Triệu Trân Trân tắm cho các con, phát hiện phiếu gửi tiền trong túi Kiến Dân, lập tức mỉm cười xinh đẹp.

Kiếp trước cô khoe khoang sự khôn khéo, thật ra lại thiếu hiểu biết về vấn đề cha mẹ chồng, cứ phải làm mình làm mẩy với hai người già.