Ra khỏi nhà hàng, họ hỏi người qua đường, sau đó tìm thấy nhà khách duy nhất trong huyện.
Nhà khách của thời đại này rất đơn sơ, không có nhà vệ sinh và phòng tắm, chỉ có hai cái giường, sau giường có một cái bàn thấp, ngoài ra không còn gì khác.
Đặt đồ trong phòng, chủ nhiệm Hồ nói rằng mình đau đầu, muốn đi ngủ một giấc.
Nguyễn Dao không buồn ngủ, cô rửa mặt rồi đi ra khỏi nhà khách.
Khu An Nhĩ Tát nằm gần Liên Xô, một số tòa nhà trong huyện vẫn giữ được phong cách thời Xô viết.
Bởi vì cuộc chiến dầu mỏ nên Taratu mới náo nhiệt hơn so với cuộc sống trong huyện thì hơn một chút. Ngoài các công xưởng nhà nước thì ở huyện còn có không ít cửa hàng liên doanh công tư, chẳng hạn như cửa hàng quan tài, hiệu sách.
Đi dạo một vòng, cuối cùng Nguyễn Dao đi vào một tiệm cắt tóc.
"Ông chủ, cắt cho tôi kiểu tóc của đồng chí Lưu Hồ Lan."
Trở lại nhà khách, Chủ nhiệm Hồ nhìn thấy kiểu tóc mới của Nguyễn Dao, không khỏi ngạc nhiên nói: "Sao thanh niên tri thức Nguyễn lại đột nhiên cắt tóc vậy?"
Nguyễn Dao nghiêm túc nói: "Thời gian qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, cuộc đời con người chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, tôi cảm thấy nên dành thời gian có hạn cho những việc có ý nghĩa hơn, ví dụ như học tập và báo đáp tổ quốc, chứ không phải dùng để chăm sóc tóc, nên tôi mới cắt tóc ngắn."
Vẻ mặt chủ nhiệm Hồ tán thưởng: "Kiểu tóc này rất hợp với thanh niên tri thức Nguyễn, nhìn rất có sức sống."
Lúc gặp thư ký Trần trong bữa cơm tối, chủ nhiệm Hồ đã nói với ông về chuyện này.
"Thanh niên tri thức Nguyễn có tính giác ngộ rất cao, là một đồng chí tốt."
Thư ký Trần cũng gật đầu theo: "Đúng là một đồng chí rất ưu tú, tôi nhớ Liên Đoàn Phụ nữ các bà còn muốn tuyển một đồng chí, đúng không?"
Đồng chí ưu tú như vậy nên được đặt ở một vị trí hữu ích hơn, không nên ở trong đồng ruộng, bị sử dụng sai chỗ.
Chủ nhiệm Hồ gật đầu: "Thư ký Trần muốn thanh niên tri thức Nguyễn vào Liên Đoàn Phụ nữ chúng tôi sao? Thanh niên tri thức Nguyễn giác ngộ cao, lại có trình độ học vấn, đúng là rất thích hợp."
Thấy Nguyễn Dao đi bưng thức ăn tới đây, thư ký Trần liền nói chuyện này với Nguyễn Dao.
Nguyễn Dao kinh hãi tại chỗ: Còn có loại chuyện tốt này sao?
"Thư ký Trần, chủ nhiệm Hồ, hai người thật sự muốn tôi đến Liên Đoàn Phụ nữ làm việc sao?"
Chủ nhiệm Hồ thấy cô kích động đến hai tay run rẩy, vội vàng cầm lấy rau xanh trong tay cô: "Đương nhiên là thật, thanh niên tri thức Nguyễn tuổi trẻ tài cao, giác ngộ lại tốt, là một nhân tài tốt đáng bồi dưỡng."
Thư ký Trần gật đầu: "Tôi đã nói ngay từ đầu, công xã chúng ta sẵn sàng cung cấp cơ hội cho tất cả những thanh niên có triển vọng."
Vẻ mặt Nguyễn Dao đầy cảm kích, đôi mắt lập tức đỏ ửng: "Cảm ơn thư ký Trần, cảm ơn chủ nhiệm Hồ, tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ có một ngày tôi có thể vào làm trong công xã, khẳng định của hai người chính là động lực tốt nhất để tôi tiến lên, cảm ơn hai người!"
Nói xong cô cúi chào hai người thật sâu.
Mục tiêu của cô là vào Liên Đoàn Phụ nữ, cô vốn muốn nhân cơ hội lĩnh thưởng, uyển chuyển đề cập với bí thư Trần.
Không ngờ bí thư Trần chủ động nhắc tới, đối phương chủ động cho chắc chắn tốt hơn so với mình đi đòi.
Những người biết ơn ai mà không thích chứ?
Chủ nhiệm Hồ càng nhìn Nguyễn Dao càng thích, cười nói với thư ký Trần: "Thư ký Trần, hay là chúng ta gọi thêm thịt kho tàu đi, xem như chúc mừng thanh niên tri thức Nguyễn đạt được danh hiệu phần tử tiên tiến và được vào công xã làm việc."
"Song hỷ lâm môn đúng là nên ăn mừng."
Thư ký Trần nói rồi vẫy tay với nhân viên phục vụ, gọi thêm một phần thịt kho tàu.
Ai ngờ thịt kho tàu còn chưa lên đã nghe Nguyễn Dao nói: "Thư ký Trần, Chủ nhiệm Hồ, tôi rất cảm ơn hai người đã tin tưởng và khẳng định tôi, nhưng vừa rồi tôi suy nghĩ lại, tôi cảm thấy mình không thể nhận công việc này."
Thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ đồng loạt ngây người.
"Thanh niên tri thức Nguyễn, có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Dao: "Trước tiên là tôi mới đến công xã không lâu, chưa có cống hiến gì lớn cho công xã và đội ngũ sản xuất, liều lĩnh xuống công xã làm cán bộ chắc chắn sẽ có một số người trong lòng không phục, như vậy sẽ không có lợi cho sự hài hòa và đoàn kết của công xã."
"Thứ hai là Đảng cho thanh niên tri thức lên núi xuống nông thôn, tiếp nhận giáo dục lại nông dân nghèo, chứng tỏ nông thôn có nhiều đất dụng võ, vì vậy tôi sẵn sàng bắt đầu từ nền móng, vững vàng, từng bước một để đạt được thành tích."
Chủ nhiệm Hồ: "Nhưng cán bộ chính là nền móng mà."
Nguyễn Dao lắc đầu: "Cán bộ nền móng nhất đều ở trong đội sản xuất, cán bộ đội sản xuất hoặc là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ, bọn họ và xã viên là những người có quan hệ chặt chẽ nhất."