Chương 48: Lĩnh thưởng 6

Sao lại đổi thành đi lên huyện trao thưởng, vậy thì ông không thể đi cùng được rồi.

Thấy Nguyễn Dao và đội trưởng Hồ tạm biệt, bí thư Tiểu Trương cũng vội vàng tạm biệt cùng nhau đi ra khỏi văn phòng.

Chờ Nguyễn Dao ngồi lên xe ngựa đi xa, bí thư Tiểu Trương mới thu hồi ánh mắt lại, cưỡi xe đạp trở về trấn.

Một đường xóc nảy trở về đội ngũ sản xuất.

Các xã viên thấy Nguyễn Dao trở về không tới ruộng làm việc mà đến điểm thanh niên tri thức cầm một túi hành lý đi ra thì không khỏi bàn tán sôi nổi.

"Thanh niên tri thức Nguyễn muốn đi đâu vậy nhỉ? Không phải là muốn trở về thủ đô đấy chứ?"

"Không thể nào, cô ấy mới đến được bao lâu?"

"Nói không chừng là vì ngày hôm qua bị vợ Bảo Điền dọa sợ, dứt khoát không làm thanh niên tri thức nữa mà chạy trốn đấy."

Triệu Hương Lan vừa nghe thấy lời này, lập tức lao ra ngăn xe ngựa: "Nguyễn Dao, cô xuống đây cho tôi."

Đội trưởng Hồ đang khó chịu trong lòng, nhìn thấy Triệu Hương Lan chẳng ngó ngàng gì lại xông tới, mặt lập tức đen như than: "Vợ Bảo Điền, bà không muốn sống nữa à, còn không mau tránh ra cho tôi?"

Triệu Hương Lan: "Đại đội trưởng, có phải Nguyễn Dao muốn trở về thủ đô không?"

Đội trưởng Hồ cầm roi vung về phía bà ta: "Nói bậy bạ cái gì thế, thanh niên tri thức Nguyễn đây có việc phải đi lên huyện, mau tránh ra, làm chậm trễ chuyện này thì lúc quay về tôi sẽ khấu trừ tiền công của bà!"

Triệu Hương Lan: "…"

Hai người này ngày nào cũng đe dọa bà ta.

Tức quá mà.

Đến công xã, Nguyễn Dao nhìn thấy bên cạnh thư ký Trần có thêm một người phụ nữ trung niên, trong tay đối phương cũng mang theo một túi hành lý.

Thư ký Trần giới thiệu với cô: "Đây là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ của công xã - chủ nhiệm Hồ, bà ấy cũng sẽ lên huyện cùng chúng ta."

Thanh niên tri thức Nguyễn là một nữ thanh niên, ông là đàn ông, một mình đi cùng cô lên huyện thì không tiện, sợ có người nói ra nói vào nên ông liền gọi chủ nhiệm Hồ.

Hóa ra đây là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ.

Nguyễn Dao cười chào hỏi: "Xin chào Chủ nhiệm Hồ, tôi là Nguyễn Dao, hiện đang làm thanh niên tri thức ở đội sản xuất Tây Câu."

Chủ nhiệm Hồ đã nghe nói chuyện của Nguyễn Dao, cười quan sát cô: "Thanh niên tri thức Nguyễn tuổi trẻ tài cao, sau này còn phải tiếp tục cố gắng phấn đấu."

"Vâng, tôi chắc chắn sẽ tuân theo lời dạy bảo của thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ, cống hiến cho công xã và cho đội ngũ sản xuất."

Nghe vậy, thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ đều hài lòng gật đầu.

Là một đồng chí tiến bộ tốt.

Việc này không nên chậm trễ, mấy người lại ngồi lên xe ngựa, để đội trưởng Hồ đánh xe ngựa đến trấn trên.

Đội trưởng Hồ: Tôi là một công cụ.

Trên đường đi xóc nảy đến thị trấn, vận khí của bọn họ khá tốt, chỉ cần chờ nửa tiếng đã có một chiếc xe đến.

Sau khi lên xe, ba người lần lượt lấy ra thư giới thiệu, tiền xe do thư ký Trần trả, mỗi người một xu, ba người tổng cộng tốn ba xu.

Không có nhiều người trên xe, cả ba người đều tìm thấy chỗ ngồi.

Đợi mọi người lên xe hết, tài xế nhấn ga, chiếc xe "đột ngột" bay ra ngoài, Nguyễn Dao không ngồi vững, suýt nữa đụng đầu vào ghế phía trước.

Tài xế không cảm thấy mình đã làm sai lại còn có dáng vẻ rất tự hào, lái chiếc xe bị hỏng này như một chiếc xe thể thao, chạy như điên đến huyện.

Khi xuống xe, mọi người trên xe đều đầy bụi bặm, tóc mái của thư ký Trần bị thổi dựng đứng.

Nguyễn Dao vịn cột bên đường, hít sâu vài hơi, lúc này mới đè xuống được cảm giác buồn nôn kia.

Ngồi xe nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy say xe.

Chủ nhiệm Hồ nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, quan tâm hỏi: "Thanh niên tri thức Nguyễn không sao chứ?"

Nguyễn Dao vội vàng lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ hơi say xe thôi, nhưng bây giờ thì ổn rồi."

Thư ký Trần: "Không sao thì tốt, chúng ta đi ăn một bữa đã rồi đi đến nhà khách."

Mấy người đi bộ hơn mười phút mới tìm thấy nhà hàng Quốc Doanh.

Mặc dù là công quỹ đi công tác, nhưng thư ký Trần cũng không xa xỉ.

Ba người gọi ba bát súp dê cay và ba cái bánh nướng, tổng cộng bảy xu, một phiếu gạo và một phiếu thịt.

Súp dê vừa tê vừa cay, hành lá cắt nhỏ rắc lên trên, uống một ngụm, miệng được rót đầy mùi thịt dê đậm đà, vị cay nén mùi tanh xuống, thơm đến nỗi khiến người ta suýt nữa ăn cả lưỡi.

Trước khi xuyên thư, Nguyễn Dao từng làm bà chủ, sơn hào hải vị nào cũng đã từng nếm qua, nhưng lúc này ăn súp dê cay cô lại hạnh phúc đến nỗi muốn rơi lệ.

Điều duy nhất không tốt là, bây giờ vẫn là mùa hè, sau khi ăn súp dê thì cả ba người đều nóng đổ mồ hôi đầy người.

Trên mặt thư ký Trần bóng dầu đến mức có thể xào rau.