Chương 27: Đến nơi 1

Tần Lãng không ngờ, nhìn cô gái gầy yếu mà lại có sức lực lớn như vậy.

Một cú đá vào đũng quần, lại một cú đá vào chân, quá thảm thương.

Nguyễn Dao không biết Tần Lãng đang nghĩ cái gì, cô đạp bay gián điệp rồi lập tức ôm ngực chạy ra ngoài.

Một giây nhập kịch.

"Có tay có chân thì có gì không làm được, lại cứ dùng thủ đoạn bẩn thỉu này, hôm nay tôi phải bắt tên trộm này đến cục công an!"

Nói xong, cô làm ra vẻ sợ hãi: "Các cô các chú ơi, làm phiền mọi người giúp tôi trói người này lại với, một cô gái yếu đuối như tôi thật sự không đối phó được hắn."

Tần Lãng: ?

Mọi người vừa nhìn thấy có người bay ra ngoài đều bị dọa hết hồn, bây giờ nghe được là kẻ trộm thì yên tâm rồi.

Mấy người đàn ông chạy đến bắt tên gián điệp đang ngã nhào trên mặt đất lại, còn có người lấy sợi dây thừng mang theo trên người ra.

Chỉ trong chốc lát, hai tên gián điệp đã bị trói chặt, trong miệng của họ còn lần lượt bị nhét một hòn đá lớn.

Mấy năm này vải đều rất đáng giá, dù là vải rách cũng không nỡ nhét vào miệng mấy tên này.

Sau khi gián điệp bị bắt, Nguyễn Dao nhanh chóng đi tìm nhân viên nhà ga.

Chuyện tiếp theo rất đơn giản, nhân viên nhà ga đạp một chiếc xe đạp hỏng hóc phóng nhanh đến mức bánh xe như tóe ra lửa đi đến cục công an, chẳng bao lâu sau một nhóm nhân viên công an đã đi xe đạp đến.

Tang vật cũng lấy được rồi, hai tên gián điệp có muốn chối cãi cũng vô ích.

Cục trưởng Chu nói: "Đồng chí Nguyễn, đồng chí Tần, nếu không có các đồng chí kịp thời phát hiện và bắt giữ hai tên gián điệp này thì nhất định sẽ làm tổn hại đến lợi ích của đất nước chúng ta, tôi thay mặt đất nước, thay mặt tất cả nhân dân cảm ơn hai người!"

Nói xong ông cúi đầu thật sâu, nhân viên công an bên cạnh ông cũng cúi đầu theo.

Nguyễn Dao vội vàng tránh người ra: "Bảo vệ lợi ích của quốc gia và nhân dân là nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi công dân."

Tần Lãng cũng tránh ra, không nói gì.

Cục trưởng Chu khen ngợi: "Hai đồng chí có ý thức rất tốt, lẽ ra phải khen thưởng cho hai người, nhưng chuyện này còn phải báo cáo lên, mà xe lửa thì không thể dừng lại quá lâu, nên phần thưởng phải để sau này mới đưa cho hai người được."

Nguyễn Dao xua tay: "Đây là việc chúng tôi nên làm, không cần khen thưởng gì đâu." Cục trưởng xin đừng coi là thật.

Thật nhiều đồng chí chí công vô tư.

Cục trưởng Chu quyết định quay về tự tay viết thư cho đại đội thanh niên tri thức của cô.

Sau khi gián điệp bị bắt đi, Nguyễn Dao và những người khác cùng nhau quay lại xe lửa.

Nguyễn Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nói: "Đồng chí Tần, trước đó không phải là anh đang theo dõi tôi đấy chứ?"

Tần Lãng lắc đầu: "Không phải."

Đôi mắt cánh đào không dám nhìn thẳng vào cô.

"Đồng chí Tần đang theo dõi cô đấy." Thợ đốt lò đi phía sau họ không hề nể mặt mà vạch trần anh: "Anh ấy nói sau khi xuống xe lửa trông cô có vẻ rất lén lút, hơn nữa mỗi lần xe lửa dừng lại cô đều phải đi xuống. Anh ấy đã nghi ngờ cô là gián điệp từ lâu rồi."

Tần Lãng: "…"

Nguyễn Dao: Hay thật.

Bảo sao vừa nãy anh ta xuất hiện kịp thời như thế, hóa ra là đang nghi ngờ cô.

"Tôi xin lỗi, đồng chí Nguyễn. Dù gì thì hành động trước đó của cô cũng hơi khác thường. Tôi nghi ngờ cô, là tôi không đúng."

Thái độ nhận sai của Tần Lãng rất tích cực, chỉ là nếu giọng điệu của anh ta không thờ ơ như vậy thì có lẽ sẽ có thành ý hơn chút.

Nguyễn Dao tựa tiếu phi tiếu: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của đồng chí Tần, người lớn tuổi, đa nghi là chuyện bình thường."

Nói xong, cô bước nhanh đi.

Tần Lãng: "…"

Anh lớn tuổi và đa nghi sao?

Tần Lãng năm nay mới 25 tuổi không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Quay lại xe lửa.

Ôn Bảo Châu lập tức vây quanh: "Sao cô lại đi lâu như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Vừa nãy họ được nhân viên thông báo rằng không được tùy tiện đi lại, xe lửa cũng bị trì hoãn nửa tiếng mới khởi hành.

Mà lúc này Nguyễn Dao vẫn chậm chạp chưa trở về, mọi người không khỏi có đủ loại suy đoán.

Trong đó Thẩm Văn Thiến là đáng ghét nhất, lại quái gở nói rằng chắc chắn là Nguyễn Dao làm chuyện xấu bị bắt rồi.

Nguyễn Dao bình tĩnh nói: "Vừa rồi tôi bắt được một tên trộm, phải chờ đồng chí công an tới lập biên bản nên mới chậm trễ."

Để không gây ra hoảng loạn, mọi người đều nhất trí nói là bắt được ăn trộm, không phải gián điệp.

Vẻ mặt Ôn Bảo Châu đầy sùng bái: "Trời ơi, Nguyễn Dao, cô dũng cảm quá đi. Nếu tôi gặp phải tên trộm, chắc chắn tôi sẽ sợ đến mức nhũn cả hai chân."

Những người khác rối rít gật đầu khen ngợi.

Chỉ có Thẩm Văn Thiến là có vẻ mặt không phục, nhưng mà lúc này cũng chẳng có ai để ý đến suy nghĩ của cô ta.

Nhìn Nguyễn Dao được mọi người vây quanh, đáy mắt của Thẩm Văn Thiến tràn đầy ghen tị.