Chương 26: Gián điệp 3

Nguyễn Dao không biết Nguyễn gia đang tìm cách để trả thù cô.

Ở trong thời đại này, tàu hỏa chỉ có thể đi năm mươi hoặc sáu mươi ki-lô-mét một giờ, phải mất bảy ngày sáu đêm để đi từ thủ đô đến Taratu.

Hiện tại còn lại một ngày rưỡi là đến Taratu.

Giữa trưa hôm nay, Ôn Bảo Châu đột nhiên đề nghị ăn cơm phần cho bữa trưa.

Nguyễn Dao tính toán lại tài sản của mình một chút, tổng cộng còn có xấp xỉ hai trăm ba mươi nguyên.

Hơn hai trăm nguyên, là một số tiền rất lớn trong thời đại này.

Nghĩ đến việc trên người mình mang số tiền rất lớn, Nguyễn Dao quyết định xa xỉ một lần, trưa hôm nay sẽ ăn cơm phần.

Từ đầu năm nay xe lửa cũng có bán các loại thực phẩm và đồ ăn vặt, giá cả cũng không quá đắt.

Một phần cơm phần chỉ cần mười lăm xu, hơn nữa không phiếu gạo, càng khiến cho Nguyễn Dao vui mừng hơn chính là, tay nghề của đầu bếp của toa ăn thực sự rất tốt.

Nước súp đặc sệt được đổ trên đĩa cơm trắng, miếng thịt lợn được cắt thành từng miếng nhỏ, cải trắng băm nhỏ, toàn bộ ớt đỏ cay rát ngon miệng, hương vị khiến cho người khác muốn ngừng mà không được.

Đối với Nguyễn Dao, một phần mười lăm xu là rẻ như cho không, nhưng những người khác lại không muốn chi tiền, đều dùng nước sôi ăn với lương khô.

Nếu thứ mọi người ăn đều là lương khô khi thì không sao, nhưng đây lại là lương khô không có hương vị, còn Nguyễn Dao ở một bên ăn đồ ăn nóng hầm hập vừa thổi vừa xuýt xoa.

Từ lúc Thẩm Văn Thiến biết Nguyễn Dao cũng đến biên giới làm thanh niên trí thức, cô ta vẫn luôn đợi cô đến dỗ dành mình như trước kia, nhưng giờ đây Nguyễn Dao chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta.

Tức chết cô ta rồi.

Lúc này thấy cô ăn một miếng cơm nóng, cô ta rốt cục nhịn không được, đi đến lạnh mặt nói: "Có lương khô không ăn, lại đi ăn cơm phần, đúng là tác phong của tư bản chủ nghĩa."

???

Nguyễn Dao ngẩng đầu: "Vậy theo như cô nói, xe lửa lần trước chở cơm phần đều là tư bản sao? Còn xe lửa cung cấp thức ăn cho mọi người thì là cái gì, ông chủ của tư bản sao?"

Nghe thấy vậy, ánh mắt người xung quanh đều dừng trên mặt Thẩm Văn Thiến.

Về việc Nguyễn Dao ăn cơm phần, mọi người còn hâm mộ nhiều hơn là ghen tị, nhưng chỉ vì như vậy mà phán xét cô có tác phong tư bản chủ nghĩa, không phải là chuyện nhảm nhí sao?

Khuôn mặt Thẩm Văn Thiến đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai tới biên giới, cô đừng mơ tưởng tôi ở trước mặt anh hai nói tốt cho cô."

Nói xong cô ta hừ lạnh một tiếng, hất cằm quay về giường nằm của mình.

Căn bản Nguyễn Dao cũng không để bụng lời nói của cô ta, xúc một thìa cơm bỏ vào trong miệng, thỏa mãn đến mức híp cả mắt lại.

Tần Lãng đi ngang qua nhìn vào, không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới một con mèo sữa nhỏ nuôi ở nhà.

Nhóc kia mỗi lần ăn cái gì cũng đều híp mắt thích thú như vậy.

Ngược lại, Trầm Văn Thiến lại bị Nguyễn Dao chọc tức đến mức mắt mũi đều xiêu vẹo.

Trước kia giống như thuốc cao bôi trên da chó, bám dính lấy anh trai cô ta, bây giờ ngay cả một thìa cơm nóng cũng không cho cô ta ăn.

Còn muốn làm chị dâu của cô ta à, mơ mộng hão huyền.

Giờ cơm trưa qua đi, hầu hết mọi người trên xe lửa đều cảm thấy buồn ngủ, tiếng ngáy vang lên khắp xung quanh.

Nguyễn Dao không ngủ. 

Mỗi lần xe lửa dừng trạm, bọn họ đều đi xuống xem có thứ gì có thể mua không, lần này cũng không ngoại lệ.

Ai ngờ vừa xuống xe lửa, có một người đàn ông lấy khăn tay ra thì một tờ giấy rơi từ túi áo người đó xuống.

Cô chạy nhanh tới phía trước nhặt lên: "Nam đồng chí phía trước, giấy chứng nhận ra vào của anh bị rơi."

Nhưng người đàn ông kia có vẻ vội vã chạy đi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô la hét.

Nguyễn Dao đành phải đuổi theo.

Người đàn ông bước nhanh về phía trước, vượt qua sân ga, sau đó đi đến một góc hẻo lánh.

"Đây là tư liệu tôi thu thập được ở tòa soạn báo vốn mấy ngày hôm trước phải xuống ở trạm Truân Dương, nhưng sau đó xuất hiện đội trưởng trên tàu, tôi sợ bị phát hiện nên đã không ra ngoài."

“Vậy chắc anh cũng không định quay lại xe lửa đâu đúng không?”

"Đúng rồi, tôi cũng phát hiện trên xe lửa có hai kỹ sư đi xe lửa tới mỏ dầu Thái Lợi, nói không chừng trên người bọn họ có tin tức quan trọng, tôi sẽ tìm cách để tiếp cận bọn họ."

"Vậy cũng được, trước tiên tôi mang thứ này đi, chốc nữa chúng ta sẽ liên lạc lại sau."

Chết tiệt!!!

Đây là gián điệp.

Vốn Nguyễn Dao muốn đuổi theo để trả lại giấy chứng nhận ra vào cho đối phương, không ngờ cô lại nghe thấy cuộc đối thoại này.

Mắt thấy tên gián điệp gầy gò lấy tư liệu rời đi, Nguyễn Dao không nghĩ nhiều mà lao ra.

Ai ngờ tốc độ của người đó nhanh hơn cô nhiều.

Chợt thấy có một bóng người vụt qua, lao về phía tên gián điệp gầy gò.

Nguyễn Dao tập trung nhìn theo, lại là Tần Lãng.

Rõ ràng Tần Lãng là một người lão luyện, mấy quyền cước công phu đã bắt được tên kia.

Tên gián điệp lùn đưa tài liệu thấy tình hình không ổn, không định cứu đồng bọn, quay đầu bỏ chạy.

Nguyễn Dao có thể để cho hắn chạy sao?

Cô xông tới, tung một cú đá vào người tên gián điệp lùn.

Tên gián điệp lùn đau đớn hét lên một tiếng, chưa kịp phản ứng, đã bị Nguyễn Dao đá một cú vào mông.

"Cho mày đi tìm đường chết!"

Trong nháy mắt tên gián điệp lùn bị đá bay ra ngoài, sau đó một tiếng "rầm" lớn.

Ngã đập mặt xuống đất.

Tần Lãng thấy một màn như vậy không hiểu sao cúc hoa cảm thấy căng thẳng: ''..."