Chương 11: Đăng ký 1

Mọi người trong văn phòng thanh niên tri thức đều đang vùi đầu làm việc, Nguyễn Dao chợt lên tiếng khiến mọi người giật nảy mình.

Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy một cô gái có làn da trắng nõn đang đứng ở cửa, đẹp như quả vải vừa mới lột vỏ.

Một cô gái dịu dàng như vậy, thực sự muốn đi đến nơi khó khăn như biên giới sao?

Thấy mọi người không có phản ứng gì, Nguyễn Dao lại nói với ngữ khí như đinh đóng cột: "Chào mọi người, tôi muốn đăng ký làm thanh niên tri thức đi biên giới."

Vẫn là chủ nhiệm Lý của văn phòng thanh niên trí thức lấy lại tinh thần trước: "Mời nữ đồng chí vào trong nói chuyện, Tiểu Vương, mau rót cho vị nữ đồng chí này một ly nước."

Trợ lý tên Tiểu Vương đáp một tiếng, vội vàng chạy đi rót trà.

"Tôi là chủ nhiệm Lý của văn phòng thanh niên tri thức." Chủ nhiệm Lý đích thân đón người vào, "Nữ đồng chí bao nhiêu tuổi, tên là gì?"

Chủ nhiệm Lý là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có gương mặt hiền hòa, nhìn qua thì thấy là một người dễ tính.

Nguyễn Dao thầm cảm thấy may mắn: "Chào chủ nhiệm Lý, tôi tên là Nguyễn Dao, Nguyễn là chữ Nguyên có tai(*), Dao trong dân tộc Dao, năm nay tôi 19 tuổi, đã tốt nghiệp trung học vừa mới đi làm được hai năm."

*阮 (Nguyễn) được ghép bởi bộ 阝và chữ 元 (Nguyên). Bởi vì bộ 阝nhìn trông giống cái tai nên Nguyễn được gọi là Nguyên có tai.

Chủ nhiệm Lý dừng một chút: "Đã có việc làm rồi, tại sao còn đến đăng ký làm thanh niên tri thức?"

Nhà nước khuyến khích thanh niên tri thức lên núi, xuống thôn để tham gia vận động khai hoang, nhưng người có việc làm, đặc biệt là những người có việc làm ở thủ đô thì thường sẽ không bỏ công việc để đi làm thanh niên tri thức.

Các nhân viên khác trong văn phòng cũng tò mò không kém.

Tới đây.

Lông mi của Nguyễn Dao run lên, cô bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Chỉ thấy cô che mặt nghiêng sang một bên, răng cắn chặt vào môi dưới.

Đồng thời bả vai không ngừng run rẩy, bộ dạng như rất khổ sở, cố gắng chịu đựng để không khóc.

Mọi người kinh ngạc đến ngây người: Làm sao vậy?

Chủ nhiệm Lý nắm lấy tay của Nguyễn Dao sốt ruột hỏi: "Đứa trẻ ngoan, cô gặp chuyện gì uất ức sao?"

Một lúc lâu sau, Nguyễn Dao mới quay người lại, ánh mắt đỏ bừng: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi không sao."

Đương nhiên mọi người không tin lời cô, đặc biệt là Tiểu Vương: "Đồng chí Nguyễn, cô đừng sợ, đồng chí chủ tịch từng nói rằng phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời. Nếu cô có gì tủi thân thì cứ việc nói ra, các đồng chí nữ trong văn phòng của chúng tôi sẽ cùng nhau phân xử cho cô!"

Nhìn khuôn mặt chân thành của mọi người, Nguyễn Dao cảm thấy ấm áp trong lòng: "Cảm ơn tất cả mọi người một lần nữa, trước đây tôi từng là một trợ lý công đoàn trong xưởng dệt, nhưng mà... cha mẹ tôi yêu cầu tôi nhường công việc cho em gái, còn vội vàng tìm cho tôi một nhà chồng để cùng chu cấp nuôi dưỡng em trai."

Nghe vậy, mọi người đều nhíu mày.

Chuyện này không dễ xử lý.

Nếu người ức hiếp cô là những người khác thì họ còn có thể giúp cô đòi lại công bằng, nhưng bây giờ người ức hiếp cô lại là cha mẹ cô, người ngoài như họ cũng không tiện can thiệp vào.

Nguyễn Dao không làm khó mọi người quá lâu, cô nói tiếp: "Lúc tôi đọc sách, tôi đã từng thấy một câu nói, ‘Một đời người nên trải qua như thế này: khi nhìn lại quá khứ, người đó sẽ không hối hận vì đã lãng phí thời gian, cũng sẽ không xấu hổ vì đã không làm gì cả; lúc hấp hối, người đó có thể nói rằng: Toàn bộ cuộc đời và sức lực của tôi đều đã cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại nhất trên thế giới’."

"Sau khi đọc câu nói này, tôi vô cùng cảm động, vì vậy tôi muốn ra biên giới làm thanh niên tri thức. Tôi muốn trong cuộc sống ngắn ngủi này, đóng góp chút nhiệt huyết, tỏa ra chút ánh sáng, thực sự làm được điều gì đó cho tổ quốc."

Tất cả mọi người nghe cô nói như vậy cũng rất cảm động.

Tiểu Vương quay đầu lau đi nước mắt.

"Nói hay lắm! Đồng chí chủ tịch có nói, trời đất rộng lớn, t nhiều đất dụng võ, thanh niên nên đến những nơi khốn khổ nhất, vì tổ quốc mà san sẻ khó khăn, vì tổ quốc mà bùng lên nhiệt huyết và tỏa sáng ".

Vừa rồi chủ nhiệm Lý cảm thấy cô trông trắng trẻo, khiến cho người khác yêu thích, lúc này nghe cô nói như vậy, trong lòng lại càng yêu mến cô hơn nữa: "Nhưng về phía cha mẹ của cô… Thật sự không có vấn đề gì sao?"

Bà hỏi như vậy không phải là không có lý do.

Trước đó, có một thanh niên tình nguyện đăng ký đi biên giới, họ đã nộp danh sách lên rồi, vốn định lên đường trong vài ngày tới, nhưng gia đình của thanh niên này sau khi phát hiện ra đã phản đối gay gắt, họ còn sử dụng các mối quan hệ của mình, kiên quyết loại bỏ tên của thanh niên kia ra khỏi danh sách.