Chương 10: Tính toán 3

Ánh mắt Tần Lãng lướt nhanh qua mặt cô ta, âm thanh trầm thấp nói: "Nhân dân trong nước không thờ ơ, quốc gia tuy nhỏ nhưng hưng thịnh, nhân dân trong nước chỉ đứng nhìn, quốc gia tuy lớn cũng diệt vong. Vì muốn Hoa Quốc vùng dậy và phát triển, vô số liệt sĩ cùng với các anh hùng tre già măng mọc đã chảy máu và mồ hôi, mặc dù tôi không thể nào bằng bọn họ, nhưng cũng muốn vì quốc gia làm chút chuyện, cho nên trước khi về Kinh, tôi đã xin chuyển đến mỏ dầu Thái Lợi, cũng định cắm rễ ở vùng đất đen đó, cống hiến tuổi trẻ cũng như phần đời còn lại của mình. "

“...”

"Ầm" một tiếng, Nguyễn Thanh Thanh cảm giác giống như có một cây búa nện thật mạnh vào đầu cô ta.

Ô Lặc Mã Y đã đủ gian khổ ác liệt, vừa mới trở về lại xin được điều động đến mỏ dầu Thái Lợi, đây là có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng rồi?

Cô ta không hề muốn đi đến những nơi giống như biên giới như thế.

Dường như vì muốn chứng minh mình không hề nói dối, Tần Lãng lấy một tấm chứng minh thư từ trong túi áo khoác ra.

Sau khi mở ra, bên trên có viết "Phê chuẩn điều động" như đâm thật đau vào mắt Nguyễn Thanh Thanh.

"Vậy tôi thì sao, ý của tôi là… Chúng ta làm sao bây giờ?"

Tần Lãng cong khóe môi: "Nếu như chúng ta trở thành đồng chí cách mạng, đồng chí Nguyễn sẽ phải theo tôi đi tới biên giới tổ quốc, chúng ta cùng nhau rơi đầu, tưới máu nóng, cùng nhau phấn đấu vì sự vùng lên của tổ quốc, ở bất cứ đầu tổ quốc cần, chúng ta sẽ đều đi theo, nếu như một ngày tổ quốc cần chúng ta chết đi, chúng ta cũng không được do dự dù chỉ là một giây, cùng nhau ung dung mà hy sinh."

Nguyễn Thanh Thanh: "...”

Cô ta không thích chịu khổ, cô ta cũng không muốn đi tới biên giới, cô ta lại càng không muốn chết.

Nếu như cô ta có tinh thần hiến dâng như vậy, cô ta đã sớm đi báo danh để trở thành thanh niên trí thức rồi chứ giành lấy công việc của Nguyễn Dao làm gì!

Cô ta thực sự rất thích bối cảnh gia thế của người đàn ông này, cũng rất thích diện mạo của anh, nhưng đầu óc anh như bị úng nước vậy, sống yên ổn không chịu, lại muốn chạy đến biên giới chịu cực khổ.

Thứ lỗi, không tiếp!

Nhưng những thứ và người mà cô ta không có được, cô ta tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng cho hồ ly tinh Nguyễn Dao kia.

Tròng mắt Nguyễn Thanh Thanh đảo qua một vòng: "Đồng chí Tần, sau khi cẩn thận suy nghĩ, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp làm đồng chí cách mạng, hôn ước giữa chúng ta sẽ chấm dứt."

Tần Lãng gật đầu, đôi mắt cánh đào hơi sáng lên: "Thực sự rất đáng tiếc, nếu như sau này đồng chí Nguyễn muốn đi đến biên giới gian khổ để phấn đấu, muốn rơi đầu tưới máu nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới tôi."

Nguyễn Thanh Thanh: "...” Cảm ơn vì lời mời.

**

Chờ khi Vương Phân xanh mặt ôm bụng từ WC quay trở về, hai đối tượng xem mắt đều đã rời khỏi nhà hàng Quốc Danh.

Sau khi Vương Phân biết được quyết định của Đàm Đại Quân, bà ta chỉ vào chóp mũi của Nguyễn Dao, lên tiếng mắng mỏ: "Rốt cuộc cô đã làm cái gì mà lại khiến cho người ta không cần cô?"

Nguyễn Dao đẩy tay bà ta ra, lạnh lùng nói: "Đồng chí Tần nói hắn ta muốn tìm một nữ đồng chí có nhà mẹ đẻ rõ ràng, hắn còn nói, nhà mẹ đẻ của một số người phụ nữ còn đáng sợ hơn con đỉa, hút máu con gái mình khắp nơi, bắt con gái phải làm việc, còn phải nuôi em trai, thực sự không biết xấu hổ."

Vương Phân: "..."

Nguyễn Dao tiếp tục uống trà, tiếp tục diễn sâu: "À, vừa rồi con không biết nên phản ứng như thế nào, lời nói của đồng chí Tần thể hiện rõ là đang mắng mẹ không biết xấu hổ hút máu như con đỉa, thật sự hơi quá đáng."

"...”

Vương Phân thở không ra hơi, thiếu chút nữa tức giận chết ngay tại chỗ.

Bà ta một khắc cũng không nhìn thấy dáng vẻ lưu manh này của Nguyễn Dao: "Mau đi đi, đồ vô dụng, ngay cả một người đàn ông cũng không lo được."

Thế là Nguyễn Dao vui vẻ lăn ra khỏi nhà hàng Quốc Doanh.

Cô không trực tiếp trở về nhà, mà ngồi trên xe bus đi tới Thành Nam. 

Xuống xe sau đó lại đi thêm mười phút, mãi cho đến khi đến trước cửa văn phòng mới dừng lại.

Trên bức tường bên ngoài văn phòng viết một dòng khẩu hiệu màu đỏ - về quê, về biên giới, về nơi tổ quốc cần nhất.

Nguyễn Dao đi vào trong, gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi đến đây báo danh đi tới biên giới."