Chương 16: Chương 16

Lúc Hứa Kiến Sinh đi tới từ sau đám người, Hứa Nam Nam cũng thấy hắn ta. Giống như trong ký ức của nguyên chủ, là một người đàn ông vô cùng cao lớn cường tráng, cho người ta một cảm giác đây là con người rắn rỏi.

Hứa Nam Nam nhếch môi, giễu cợt trong lòng. Người không bảo vệ được con gái của mình, đừng nói là đàn ông, còn không xứng làm người!

Bà cụ thấy con trai trở lại, sức cũng lớn hơn, nghiến răng nghiến lợi cầm cây gậy gõ mặt đất: “Kiến Sinh, nếu hôm nay con không cho mẹ dạy dỗ con nhỏ chết tiệt này, sau này thì đừng nhận bà già này làm mẹ!”

Hứa Kiến Sinh vốn định qua mấy ngày nữa mới về, nhưng mà ngày hôm qua có một đồng hương trong thôn đến thành phố làm việc qua chỗ hắn ta uống cốc nước, thuận tiện nói tình hình trong nhà. Từ miệng đồng hương hắn ta biết chuyện con gái nhỏ Tiểu Mãn bị bệnh, mà con gái Hứa Nam Nam làm việc trong ruộng ngất xỉu, cho nên bèn về trước. Bởi vì trở về quá vội vàng, lần này vợ Lý Tĩnh và những đứa cháu khác đều chưa về.

Nhưng hắn ta không ngờ, trở về lại thấy cảnh hỗn loạn này.

“Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hứa Kiến Sinh nhìn bà cụ tức giận sắc mặt tái xanh, lại nhìn Hứa Nam Nam trốn sau lưng Tống Quế Hoa: “Nam Nam, xảy ra chuyện gì mà khiến bà con tức đến như vậy.”

Hứa Nam Nam mím môi: “Con cũng không biết chuyện gì, buổi trưa con đi ra ăn cơm, bà đã đánh con. Buổi sáng cũng vậy, không cho con ăn cơm, con và Tiểu Mãn phải ăn một bát cháo. Mỗi ngày con đều làm việc, sao bà con cũng không cho con ăn cơm, còn muốn đánh con, cuộc sống của con còn không bằng người giúp việc của nhà địa chủ.”

Đây là trách bà cụ độc ác hơn địa chủ bốc lột dân chúng.

Bà cụ nghe Hứa Nam Nam lại so sánh bà ta với phần tử xấu như địa chủ, giận đến mức lỗ mũi phình to: “Kiến Sinh, con còn không cho mẹ dạy dỗ con nhỏ chết tiệt này, đánh cho chết!”

“Bác gái, bác cũng quá nhẫn tâm rồi.” Tống Quế Hoa không nhìn nổi.

“Đúng vậy, Nam Nam là đứa bé đáng thương.”

“Kiến Sinh cũng đừng hồ đồ.”

Bà con bên cạnh mỗi người khuyên một cậu. Hết cách, mọi người đều quá rõ tình hình của Hứa Nam Nam, bình thường mở một mắt nhắm một mắt cũng được, hôm nay xảy ra ngay trước mặt, không thể giúp đỡ lưng, ít nhất cũng phải nói giúp mấy câu. Không thể thật sự để đứa bé bị người nhà đánh chết.

Sắc mặt của Hứa Kiến Sinh cũng khá khó coi, cứng đờ, hắn ta nắm quả đấm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Bà cụ ở một bên thúc giục, hắn ta cũng không động đậy. Một lát sau mới nói: “Mẹ, con mới về, chưa uống miếng nước nào, chuyện con cái chờ lát nữa hãy nói.”

Lại nói với những bà con hàng xóm: “Mọi người đều về ăn cơm đi, buổi chiều còn phải làm việc nữa, đừng chậm trễ.”

Đây là không muốn người ngoài có mặt.

Hứa Kiến Sinh lên tiếng, mọi người cũng không thể ở lại đây. Cha ruột người ta cũng không cho quan tâm, họ cũng không thể ỷ lại đây.

Tống Quế Hoa không muốn đi, nhưng mà chồng cô ấy không cho cô ấy lo chuyện này. Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, cha ruột của người ta cũng về rồi, không cần phải nhúng vào.

Tống Quế Hoa cảm thấy không cam lòng, nhìn dáng vẻ uất ức của Nam Nam, lúc đi vẫn không nhịn được mà khuyên Hứa Kiến Sinh: “Hứa Kiến Sinh, cho dù thế nào Nam Nam vẫn là con gái ruột của cậu, cậu làm cha, bình thường không nuôi con thì thôi, cũng đừng quá nhẫn tâm.”

Thấy Hứa Kiến Sinh không phản ứng, cô ấy lắc đầu, xoa đầu Hứa Nam Nam, nhỏ giọng nói: “Đừng quên nói chuyện đó với cha cháu.”

Hứa Nam Nam biết cô ấy nói việc đưa quà cho vợ Hứa Căn Sinh, đổi một việc làm tốt, lập tức gật đầu: “Vâng.”

Bà cụ luôn nén giận, chờ Tống Quế Hoa và những người khác đều đi, bà cụ lại cầm cây gậy xông tới Hứa Nam Nam, cô thấy vậy thì lập tức trốn sau Hứa Kiến Sinh.

Hứa Kiến Sinh cau mày nhìn bà cụ: “Mẹ, mẹ muốn làm gì?”