Cô bé học rất nghiêm túc, hận không được lập tức nhớ tất cả các chữ.
Nhưng mà có thể do dinh dưỡng không đầy đủ, nên trí nhớ của cô bé cũng không tốt, Hứa Nam Nam dạy rất nhiều lần, mà cô bé cũng không nhớ được tên của mình.
Hứa Tiểu Mãn chán nản nhún vai.
Hứa Nam Nam nhìn thái độ buồn bực của cô bé, cười xoa đầu cô bé: “Tiểu Mãn đã rất thông minh, con nhà người khác đi học cũng không nhận ra mấy chữ đâu, chúng ta cứ từ từ. Chờ sau này chị đi mua đồ dùng cho em.”
“Đồ dùng giống như của chị lớn sao?” Đôi mắt của Hứa Tiểu Mãn sáng trưng: “Chị lớn nói, đó là đồng nghiệp trong đơn vị của bố mang về từ thành phố lớn.”
Mũi của Hứa Nam Nam chua xót: “Tốt hơn của họ.” Cô quyết định, sau này ăn ít hai túi bánh khô, cũng phải mua một bộ học tập ở Đào Bảo cho Tiểu Mãn.
Hứa Nam Nam luôn chú ý tiếng động bên ngoài, bà cụ làm cơm xong rồi, thì cô bèn bảo Hứa Tiểu Mãn nghỉ ngơi, mình thì chạy ra ngoài ăn cơm.
Bà cụ đang sai bảo con dâu đến gian nhà chính bưng thức ăn, thấy cô đi ra thì giận không có chỗ trút: “Thứ vô ơn nhà mày, còn dám ra ngoài ăn cơm, hôm nay tao không đánh chết mày là không được.”
“Đánh đi, chờ cha mẹ cháu về, cháu sẽ để họ xem cháu ở trong thôn sống thế nào.” Hứa Nam Nam trợn mắt nói.
Bà cụ tức giận đến mức sắc mặt cũng thay đổi, nhặt gậy lên xông về phía Hứa Nam Nam. Bà cụ bình thường đi đứng chậm rãi, lúc này lại đi nhanh như bay.
Hứa Nam Nam lập tức xông ra ngoài: “Cứu mạng, bà cụ muốn giết cháu gái ruột, đội trưởng, thôn trưởng, thư ký, cứu mạng.”
“Bà của Nam Nam, muốn làm gì vậy, giữa trưa không ăn cơm, đuổi theo trẻ con làm gì?” Tống Quế Hoa chạy ra đầu tiền, những người khác lục tục đi theo phía sau. Lúc này mọi người đều ở nhà ăn cơm, thôn cũng không lớn, nghe thấy tiếng động thì đều chạy tới.
Hứa Nam Nam thấy Tống Quế Hoa thì lập tức chạy tới, khóc lóc nói: “Thím Quế Hoa, cứu mạng, bà cháu muốn đánh chết cháu. Bà không cho cháu ăn cơm, nói cháu ăn cơm sẽ đánh cháu——”
Bà Hứa không ngờ Hứa Nam Nam lại chạy thẳng ra ngoài, hơn nữa còn nói xấu bà ta ở trước mặt người ngoài, tức đến mức suýt đứng không vững: “Mày, mày qua đây cho tao!”
Nhìn thái độ muốn ăn thịt người của bà Hứa, những người khác cũng không nhìn được.
Mọi người đều biết hai chị em Hứa Nam Nam ở nhà sống cuộc sống thế nào, chẳng qua không nên để ý chuyện nhà người ta. Nhưng ồn ào đến bên ngoài rồi, thì tệ quá.
Để đứa bé làm việc thì thôi, giờ cũng không cho ăn cơm, không phải muốn lấy mạng của đứa bé sao?
“Bác gái, bình thường Nam Nam làm việc rất chăm chỉ, sao lại không cho cơm ăn?”
“Phải đó, hai người Kiến Sinh nuôi con ở ngoài cũng rất cực khổ, sao có thể để con của cậu ấy chịu tội.”
“Ầm ĩ như vậy khiến mọi người đều không ăn cơm ngon, buổi chiều sẽ chậm trễ công việc.”
Bà cụ nghe mọi người trách mắng, trong lòng rất bực bội. Những năm qua bà ta ở thôn họ Hứa, đâu từng bị người ta trách cứ. Cán bộ cán sự trong thôn thấy bà ta, cũng phải gọi một tiếng bác gái.
Bà cụ cảm thấy thể diện đời này của mình đã mất sạch vào hôm nay.
Nhìn dáng vẻ của bà cụ, Hứa Nam Nam không hề đồng cảm với bà, ngược lại cảm thấy rất sung sướng. Cô không phải Hứa Nam Nam thật sự, tất nhiên cũng không hề sợ bà cụ. Bà cụ coi trọng danh tiếng địa vị, cô lại càng phải nói chuyện xấu của nhà họ Hứa ra bên ngoài.
Mặc dù mọi người đều biết rõ chuyện xấu của nhà ông Hứa, nhưng vỡ lở giữa ban ngày nên không ai có thể giả vờ như không biết.
Đợi cô sau này muốn đưa Tiểu Mãn ra ngoài lập nhà riêng, cũng sẽ có được nhiều sự ủng hộ hơn.
“Chuyện này, chuyện này là thế nào?”
Sau đám người truyền tới một giọng nói hơi kinh ngạc. Bà con nghe thấy tiếng nói thì đều tránh đường, còn có người nói: “Kiến Sinh à, cậu về rồi, nhìn xem con gái cậu sống thế nào.”