Bạch Hiểu Nhiên ngồi thu mình một góc trên sofa, trên tay cầm điện thoại, trong đó đang phát một video chỉ vỏn vẹn 2 phút. Sắc mặt cô ta cực kỳ nhợt nhạt, mái tóc dài màu tím buông xõa, nhưng không còn mượt mà như mọi khi, đôi môi tái nhợt, trong mắt hằn lên những tia máu, trên người cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, trên cổ cô ta có vài vết xanh tím mờ ám. Bạch Hiểu Nhiên cứ mở đi mở lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, cô ta phá lên cười, trong căn phòng không có một tiếng động nào, không chút ánh sáng nào bỗng dưng xuất hiện điệu cười này, khiến cho người ta nghe phải cảm thấy ghê rợn. Nhưng rồi, nước mắt của cô ta cũng rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi lên màn hình điện thoại, sau cùng, cô ta nhấn một dãy số, gọi đi. Không lâu sau, điện thoại được kết nối, nhưng không lên tiếng, Bạch Hiểu Nhiên cố gắng khắc chế tiếng nức nở trong cổ họng:
“Tôi có chuyện muốn nói. Gặp ở X nhé. Tôi sẽ đợi.”
Hàn Tiểu Tịch đang làm ổ trong lòng anh, sau khi thấy anh kết thúc cuộc gọi, liền ngước lên, hỏi:
“Bạch Hiểu Nhiên sao? Chị ta gọi làm gì vậy?”
Hạ Thiên Vũ đặt chiếc điện thoại sang một bên, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu lạnh tanh:
“Cô ta muốn gặp anh.”
Cô cũng không ngạc nhiên lắm, vỗ vỗ vào tay anh, nói:
“Thế anh đi đi.”
“Em cho anh đi à?” Anh hỏi bằng giọng điệu nghi hoặc.
“Ừm, em nghĩ lần này anh phải đi thì chuyện này mới có thể kết thúc.”
Hạ Thiên Vũ trầm ngâm một lát, sau đó hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói dịu dàng:
“Vậy ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về.”
“Cô mỉm cười: “Vâng.”
Trời đã xế chiều, ánh nắng cũng không gay gắt mà đã dịu đi rất nhiều, cửa quán café được mở ra, tất cả mọi người trong quán ngay tức khắc bị thu hút, Hạ Thiên Vũ nhìn thấy Bạch Hiểu Nhiên ngồi ở trong góc, liền thẳng bước đi tới. Bạch Hiểu Nhiên nhìn thấy anh, cố nở một nụ cười gượng gạo, rồi nói:
“Cậu uống gì?”
“Không cần.” Anh đáp lại nhàn nhạt.
Bạch Hiểu Nhiên vẫn mỉm cười:
“Vậy thôi.”
Cả hai rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau, Bạch Hiểu Nhiên lại tiếp tục nói:
“Hoàng hôn ngày hôm nay thật đẹp, thời tiết cũng mát mẻ, hai chúng ta một nam một nữ ngồi ở đây, thật giống như đang hẹn hò quá nhỉ?”
Hạ Thiên Vũ cau mày lại, giọng nói vẫn lạnh:
“Tôi không nghĩ như vậy. Chị có chuyện gì thì…”
“Sự nhẫn nại của cậu đúng là chỉ dành cho cô ấy.”
Bạch Hiểu Nhiên cắt lời anh, ánh mắt hiện lên vẻ cô độc, giọng nói không như mọi ngày, mà khàn hơn:
“Nếu tôi nói, là do tôi yêu cậu nên mới làm như vậy, cậu có tin tôi không?”
“Không.” Anh không chút do dự trả lời.
“Tại sao?”
Hạ Thiên Vũ khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, đáp:
“Bởi vì chị không yêu tôi.”
Bạch Hiểu Nhiên thế nhưng lại không có phản ứng thái quá, trong mắt thoáng ánh lên sự ngạc nhiên.
“Chị căn bản chỉ muốn lợi dụng tôi để không phải tiếp tục trở thành công cụ trao đổi danh lợi của ba chị mà thôi.”
Lần này, Bạch Hiểu Nhiên lại phản ứng rất mạnh, cô ta nhìn anh với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc:
“Cậu… sao cậu biết?”
Anh nhàn nhã dựa ra phía sau:
“Chỉ cần là những chuyện đã xảy ra, thì sẽ có người biết được. Chị nên nhớ, không có bí mật nào là bí mật mãi mãi.”
Bạch Hiểu Nhiên cắn chặt môi dưới, cúi thấp mặt, lát sau, ngẩng mặt lên trong mắt cô ta đã bình tĩnh trở lại:
“Đúng vậy, khi gặp lại cậu, tôi đúng là đã có mục đích như vậy. Tôi cũng đã làm ra nhiều hành động xấu xa, đã gây tổn thương đến Hàn Tiểu Tịch. Hôm nay tối muốn nói chuyện riêng với cậu. Thứ nhất, tôi rất xin lỗi về chuyện trước kia. Thứ hai, tôi đã có ý định làm hại đến Hàn Tiểu Tịch, trong tay cô ấy cũng đã có bằng chứng rồi, các người muốn tôi phải chịu tội trước pháp luật tôi cũng sẽ không nói gì. Thứ ba, tôi xin lỗi cậu, là thật lòng, tôi không nên lợi dụng cậu. Nhưng con người rất ích kỷ, tôi phải dùng cơ thể của mình để giúp cho gia đình cho công ty nhà mình phát triển. Họ chỉ nhìn thấy được cái sự hoa mỹ bên ngoài được gắn cái mác danh môn vọng tộc mà lại không thấy được sự bẩn thỉu đằng sau nó. Hạ gia và Hàn gia đều là những gia tộc đứng đầu, tôi nghĩ cậu cũng biết rõ sự thật này. Tôi muốn xin lỗi Hàn Tiểu Tịch, nhưng không thể nói thẳng với cô ấy, cậu biết đấy, cho dù thân thể của tôi có bị chà đạp, nhưng lòng tự trọng, tôi vẫn có. Tôi mong, nếu như cậu đã thật lòng yêu thương cô ấy, hãy bảo vệ cô ấy khỏi những âm mưu dơ bẩn của hào môn thế gia, cô ấy là một cô gái tốt, cô ấy mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều, và cô ấy cũng may mắn. Ban đầu thấy cậu và cô ấy ở cùng một chỗ, tôi đã rất ghen tị với cô ấy, vừa có nhan sắc, vừa có tài trí, lại có một người bạn trai như cậu. Nhưng thứ duy nhất tôi tiếc cho cô ấy, chính là sinh ra trong một gia tộc lớn như Hàn gia.”
Hạ Thiên Vũ nhìn Bạch Hiểu Nhiên, im lặng nghe cô ta nói hết câu. Cuối cùng đáp lại:
“Nếu là Tiểu Tịch thì tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không cảm ơn chị, nên tôi sẽ không nói câu này. Thế nhưng, tôi nhận tấm lòng này của chị. Bạch Hiểu Nhiên, chị là một người thông minh, chị nên biết có những chuyện chị không cần phải nghe theo ai cả. Cuộc đời của chị, chị phải tự mình làm chủ, đừng nghĩ cứ hi sinh là sẽ được đáp lại bằng sự quý mến hay tôn trọng của người khác. Lúc này vẫn có thể quay lại được, chị hãy suy nghĩ lại đi.”
Bạch Hiểu Nhiên mỉm cười, một nụ cười từ sâu trong đôi mắt:
“Cảm ơn cậu.”