Giọng nói của anh trầm ấm, nhẹ nhàng mà có lực, thanh âm sắc nét hiện lên sự chân thành, anh như muốn thể hiện hết sự quan tâm, tình cảm của mình qua câu nói này. Có trời mới biết, khi cô xuất hiện trên sân khấu, anh muốn ngay lập tức lên sân khấu kéo cô về nhà, hình ảnh kinh diễm đó chỉ có anh mới được thưởng thức, anh không muốn ai cũng chú ý đến bạn gái của mình. Có trởi mới biết, khi mô hình kia rơi xuống người cô, trái tim anh như ngừng đập, sự bình tĩnh lâu nay anh luôn có trong chớp mắt liền biến mất hết, trong đầu chỉ biết lao lên đó thật nhanh, ôm lấy cô, bảo vệ cô trong vòng tay của mình. Cũng chỉ có trời mới biết, anh rất vui vẻ khi biết cô không bị thương. Cô không biết, thực ra anh đã tỉnh trước khi cô nói mấy lời bày tỏ kia rồi, khi đó niềm hạnh phúc sâu thẳm trong đáy lòng anh bỗng như trở thành một từng cơn sóng, mạnh mẽ khiến cho trái tim của anh đập nhanh từng nhịp. Có trời mới biết, khi xem xong video kia, trong lòng anh đã rét lạnh từng cơn, sự áy náy, tội lỗi đối với cô bạn gái bé nhỏ của mình lại càng tăng cao, tất cả những nguy hiểm của cô đều do anh mang lại. Đồng thời, trong đáy mắt anh hiện lên tia lạnh lẽo, anh thề sẽ để cho người đó phải trả giá cho sự ngu dốt đó của mình.
Hàn Tiểu Tịch nhìn vào mắt anh, trái tim đập vừa mạnh lại vừa nhanh, một dòng nước ngọt ngào len lỏi vào trái tim cô, vào từng tấc da tấc thịt của cô, khuôn mặt khẽ hiện lên tầng mây màu đỏ hồng. Là mối quan hệ hẹn hò rồi nhưng đối diện với những câu nói bày tỏ của anh, cô vẫn cảm thấy ngại ngùng như lần đầu.
“Em nghe thấy chưa?”
Thấy cô nhìn mình không nói gì, ánh mắt lại mơ hồ, anh sợ cô chưa nghe, liền hỏi lại lần nữa. Cô ngại ngùng đáp nhẹ một câu:
“Vâng.”
Thanh âm của cô rất dễ ghe, lại có phần nũng nịu, nhìn xuống cánh môi đỏ hồng căng mọng như quả dâu mọng nước kia như đang dụ dỗ người ta tới cắn lấy một miếng. Nhưng nhớ tới lời hứa ban nãy, sự giận dỗi ban nãy của cô, anh cố kìm lòng, di chuyển tầm mắt tới chỗ khác. Cô trước đó thấy anh cứ nhìn chăm chăm môi mình, nghĩ rằng anh sẽ hành động, nhưng lúc đó lại thấy anh nhìn đi nơi khác, cô cười thầm, thôi được, do anh ngoan ngoãn tuân theo lời hứa, coi như đây là phần thưởng cho anh đi.
Cô nhào vào lòng anh, ôm lấy cổ anh, đặt môi mình lên môi anh, nhẹ nhàng mút vào rồi liếm lên, cũng học theo anh, sử dụng kỹ thuật không mấy thành thục của mình cạy mở hàm răng của anh, đưa chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi anh chời đùa. Anh phối hợp cùng cô, hưởng thụ cảm giác cô chủ động, bàn tay giữ chặt eo cô, vuốt nhẹ.
“Này, sao em cắn anh?”
Vừa kết thúc nụ hôn, anh liền phủ ngón tay lên môi mình, vẻ mặt ai oán nhìn cô, anh như vậy tạo cho cô cảm giác như mình đang bắt nạt cô vợ nhỏ. Xoa xoa mặt anh như tỏ sự hối lỗi, cô nói:
“Đi ăn cơm, lần trước anh nấu ngon lắm, không biết tay nghề có tăng lên không?”
“Được.”
“Các người theo kế hoạch mà làm.
“…”
“Đúng vậy, sau khi tên đó trở về Mĩ thì hãy hành động.”
“…”
“Nếu các anh có thể khiến cho cô ta thanh bại danh liệt, chuyện xấu xa đó của cô ta càng nhiều người biết thì tiền thưởng cũng sẽ tăng lên gấp 10 lần.”
“…”
Ngoài ban công, ánh trắng sáng mờ lúc ẩn lúc hiện sau những đám mây đen, màn đêm bao trùm khắp mọi nơi, không khí buổi tối ngày tháng chín như thấp hơn, giọng nói kia cũng vậy. Không biết đầu dây bên kia nói gì, khóe môi cô ta từ từ nhếch lên thành một đường cong toát lên sự lạnh lẽo, nơi đáy mắt hiện lên tia tàn nhẫn, âm mưu.
“Anh Doanh Trần, bao giờ anh với chị Như Tuyết mới kết hôn vậy? Anh cũng sắp 30 tuổi rồi, mà hai anh chị cũng yêu nhau 8 năm rồi, anh cũng đừng bắt con gái nhà người ta phải chờ lâu như thế chứ?”
Lý Vân Ca ngồi đối diện với Bạch Doanh Trần, vừa uống một chút canh rồi nói. Anh đang gắp thức ăn, nghe xong câu hỏi này, hành động chợt dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, nhìn kỹ sẽ thấy có sự chua sót bên trong, giọng nói anh vẫn dịu dàng như mọi khi:
“Em mong anh kết hôn đến vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Thực ra chị Như Tuyết yêu thầm anh từ trước rồi, tính hai năm yêu thầm đấy nữa là 10 năm rồi. Anh không biết sao?”
Bạch Doanh Trần không trả lời cô, gắp cho cô một miếng thịt, rũ mắt xuống, khiến cô không nhìn thấy được sự phức tạp trên khuôn mặt anh.
Vân Ca, em chỉ biết Thịnh Như Tuyết yêu thầm anh 2 năm, nhưng em lại không biết có một người yêu thầm em 10 năm, một người mà em không bao giờ nghĩ tới, một người cho tới cuối cùng em cũng chỉ coi là anh trai mà thôi. Trong lòng Bạch Doanh Trần tự giễu một phen.
“Ai nói với em là anh với cô ta yêu nhau 8 năm?”
Lý Vân Ca kinh ngạc nhìn anh, hai mắt mở to, giọng nói lắp bắp:
“Không… không phải sao? Ai mà chẳng biết chuyện đó. Chị Như Tuyết toàn nói vậy thôi mà.”
Bạch Doanh Trần bình thản buông đũa xuống, đang hai tay lại, chống cằm, nhìn cô:
“Anh nghĩ anh nên giải thích một chút về chuyện này. Thứ nhất anh và Thịnh Như Tuyết từ trước tới nay tuyệt đối không có mối quan hệ bạn trai bạn gái gì cả, đó chỉ là cách nhìn phiến diện của mọi người. Thứ hai, việc đính hôn với Thịnh Tuyết Như là xuất phát từ lợi ích của hai nhà Bạch – Thịnh, đó chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, mà anh cũng không biết, đến cuối cùng có kết hôn không. Thứ ba, anh yêu thầm một người, rất lâu, rất lâu rồi, trong trái tim anh chỉ có cô ấy.”
Lý Vân Ca vẫn chưa tiếp nhận được hết tất cả thông tin, nhưng khi nghe đến điều thứ ba, từ ‘cô ấy’ được nói ra từ miệng Bạch Doanh Trần lại khiến cho trái tim cô đập lỡ một nhịp.
“Em xin lỗi.”
Mãi lâu sau, Lý Vân Ca mới lí nhí nói ra câu này. Bạch Doanh Trần nghe xong, khóe miệng khẽ cong, nhưng nụ cười này chỉ dừng nơi khóe môi, nhạt, rất nhạt.
“Không trách em được.”