Chương 137: Chương 135

Một tuần sau, Hàn Tiểu Tịch bắt đầu cuộc sống sinh viên muộn của mình. Cô từ chối ý định đưa mình tới trường của anh, cũng bảo mật thông tin như trước. Nói ra cũng cảm thấy thật trùng hợp. Trước đây, học sơ trung, cao trung, cô đều phải che giấu thân phận Hàn đại tiểu thư của tập đoàn Hàn thị. Bây giờ thì là thân phận tổng tài phu nhân của tập đoàn Tịch Vũ, thiếu phu nhân của Hạ thị. Còn thân phận Hàn đại tiểu thư kia, đã sớm không còn là của cô nữa rồi.

Nghĩ đến Hàn gia, cô lại nghĩ tới vụ tai nạn của mình, nghĩ tới đêm mà cô suýt bị cưỡng hiếp, và nghĩ tới mẹ cô. Vì mục tiêu cao cả kia, cô chấp nhận phải có quyền lực, có thể lực trong tay thì khi đó cô có thể điều tra ra tường tận mọi việc.

Cô không muốn phụ thuộc vào anh quá nhiều, những thứ này, cô cần phải tự nỗ lực, tự sức lực của mình mà làm ra. Trước đây, anh nói anh cố gắng học tập là để đứng bên cô, nhưng bây giờ, cô mới thật sự là người cần phải nỗ lực để sánh vai bên anh, để có thể đường hoàng mà công bố chuyện kết hôn của bọn họ.

Đi xe buýt tới đại học C mất khoảng 30 phút, Hàn Tiểu Tịch vẫn tôn sùng phong cách đi học giản dị, phóng khoáng. Nhìn như vậy, cô sẽ dễ hòa hợp với những sinh viên ở đây hơn, ít ra thì theo cách nói của chồng cô, của trợ lý Lạc, của Lý vân ca hay Lục Tuyết Nhi thì là trông cô như trẻ vị thành niên, càng giống như một cô nàng lolita, gương mặt học sinh, thân hình phụ huynh.

Theo giáo sư vào lớp học, cô cũng không cảm thấy quá hồi hộp, có vẻ như cái cảm giác đó chỉ xuất hiện với lần đầu tiên thôi thì phải. Mà cô đã trải nghiệm một lần ở đời thực, một lần trong mơ rồi, cứ có cảm giác quá đỗi bình thường, không có gì mới lạ cả.

Cô được xếp ngồi cùng một cậu bé, ừm thì cô gái 25 tuổi so với sinh viên đại học năm tư thì miễn cưỡng coi là như vậy đi. Chẳng biết thế nào, cứ đứng trước mặt Hạ Thiên Vũ, cô sẽ không giữ được khuôn mặt lạnh lùng, còn đi ra khỏi nhà, rời khỏi tầm mắt của anh, chế độ cao lãnh lại được bật lên.

Giới thiệu qua loa, giáo sư Hứa trả lại một tập sơ yếu lý lịch cho cô, sau đó bắt đầu bài giảng. Tính tò mò của tuổi trẻ là vô biên, đặc biệt là những người có nhan sắc. Vài sinh viên lén nhfin tập hồ sơ của cô, tiếp đó xì xào bàn tán.

Cậu bé ngồi cùng bàn với cô cũng không ngoại lệ. Đọc xong ngày tháng năm sinh, cậu ta quay sang nhìn cô. Hàn Tiểu Tịch cũng chẳng lảng tránh ánh mắt đó, mà trực tiếp đón nhận, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng, cậu bạn kia cũng không nhìn thêm được nữa, cảm thấy hơi thất thố, quay mặt đi, ho khan vài tiếng. Hàn Tiểu Tịch khẽ thở dài, nếu đổi lại là Hạ Thiên Vũ cũng cô mặt đối mặt, mắt nhìn nhau trong khoảng thời gian hơn chục giây như vậy, mặt cô đã không khống chế được mà đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn bình thường rồi, vậy mà... đối với người khác, cô chẳng có cảm giác gì.

“Bạn học... à không... chị hơn tuổi chúng tôi sao?”

Một lúc sau, cậu bạn kia quay sang hỏi cô. Hàn Tiểu Tịch lần này đến liếc nhìn cũng không, lạnh giọng đáp:

“Ừm.”

“A, em tên là Tư Đồ Quân.”

“Hàn Tiểu Tịch.”

“Ơ? Nghe tên quen quen. Chị không phải là có quan hệ với Hàn thị đấy chứ? Cùng là họ Hàn mà.”

Sắc mặt cô thoáng thay đổi, không khí xung quanh như giảm xuống một chút, Tư Đồ Quân bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, da gà vô thức hiện lên. Cô không nói gì, cũng chẳng để ý đến cậu ta nữa, chú tâm nghe giảng.

Tư Đồ Quân thấy cô không quan tâm tới mình nữa, trong lòng thoáng thất vọng, cũng im lặng, không nói thêm gì cả.

Vừa hết giờ, cô liền thu dọc sách vở, đi đến cửa thì bị chặn lại.

“Chị gái gì ơi, chị cho em chụp cùng một tấm hình được không ạ? Chị xinh quá, còn xinh hơn cả mấy minh tinh nổi tiếng nữa.”

Cô nhận ra người đó, chính là cô bé đã đưa cô đi xung quanh trường lần trước. Mặc dù không thích lắm, nhưng cô cũng có thiện cảm với cô bé này, vì vậy liền gật đầu đồng ý.

“Chị, chị tên là gì vậy? Em là Ngụy Lạc Tư, chị gọi em là Tư tư cũng được, em là sinh viên năm hai khoa quản lý.”

Cô đặc biệt thích tính cách cởi mở của Ngụy Lạc Tư, thích cả nụ cười vô tư mà đáng yêu của cô bé ấy. Thấy ánh mắt trong veo nhìn mình, cô cũng không nhịn được mà mỉm cười.

“Chị là Hàn Tiểu Tịch, năm tư khoa quản lý, nhưng chị 25 tuổi rồi.”

“A? 25 tuổi? Chị thực sự là 25 tuổi? Đừng đùa em.”

“Chị đùa em làm gì, chị trước đây phải bảo lưu 4 năm.”

“Thật không thể tin được, chị ăn cơm cùng em được không?”

Trên mặt Ngụy Lạc Tư tràn đầy vẻ kinh ngach, mong chờ và tò mò. Cô cũng định đi ăn, vì vậy liền đồng ý. Cô ấy vui vẻ dẫn đường tới phòng ăn, rồi lại xung phong đi lấy đồ ăn.

Nhìn những sinh viên đại học này, cô lại cảm thấy đây mới thực sự là sức sống. Đối với những chuyện phức tạp chẳng cần phải suy nghĩ gì cả, cứ vui vẻ hưởng thụ, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, không phải bận tâm tới bất cứ chuyện gì. Thanh xuân là thứ đáng giá nhất trong cuộc đời mỗi người. Mà cô, hình như thanh xuân của cô đều tràn ngập hình ảnh một người, đó là anh – Hạ Thiên Vũ.