Về đến nhà, Hàn Tiểu Tịch toàn thân mệt mỏi, không chút sức lực, đành phải để anh bế vào. Biết là vợ chồng với nhau rồi, nhưng trong nhà vẫn còn dì Lâm và bác Lâm, lại bày ra kiểu ân ái như này, cô không khỏi cảm thấy ngại ngùng.
Ăn cơm tối xong, cô theo anh đến thư phòng, dù gì cũng sắp quay lại với con đường học hành, cô cũng phải chuẩn bị một số thứ, ôn lại kiến thức nữa.
Hạ Thiên Vũ nhẫn nại giải thích cho cô nghe về xu hướng phát triển kinh tế của hiện nay, những biến động về bất động sản, cách thức kinh doanh, lợi nhuận,... tất cả đều nói một cách rõ ràng, dễ hiểu. Hàn Tiểu Tịch mặc dù mệt mỏi, nhưng đối với công việc lại rất nghiêm túc, tập trung lắng nghe từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng còn ghi chép lại vào một quyển sổ nhỏ.
Bắt gặp ánh mắt chăm chú vô cùng chú ý, lại mang theo vài phần sùng bái cùng ngưỡng mộ, điều này khiến một người đàn ông như Hạ Thiên Vũ cảm thấy rất thành tựu. Thực ra, ánh amwts này anh nhìn quá quen rồi, chỉ là đây là do cô vợ nhỏ của mình nhìn, cảm xúc đương nhiên sẽ khác.
“Darling.”
Tiếng nói của anh trầm trầm, hơi thở dường như ngay sát vành tai cô, phả lên da thịt cô, khiên cô hơi ngứa ngáy.
“Ừm?”
Cô đang cúi đầu ghi chép, cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh. Thân hình cao lớn của anh cũng đang cúi xuống, như đang áp sát với thân ảnh nhỏ bé của cô.
“Em tính trả học phí gia sư như thế nào?”
Hàn Tiểu Tịch lập tức phản ứng lại với câu hỏi của anh, ánh mắt mơ hồ khó hiểu, cô có cảm giác câu tiếp theo của anh chẳng có gì hay ho cả.
“Hay là một giờ học là một hiệp?”
Đúng là chẳng có gì đứng đắn cả, cô phát hiện, từ sau khi kết hôn, anh cũng chẳng còn che giấu dục vọng mãnh liệt trước mặt cô nữa. Cô tự hỏi, trước đây anh có phải kiềm chế rất mệt không? Tinh lực dồi dào như vậy, mà có thể nhịn suốt 4 năm, không gần nữa sắc? Vậy con người cấm dục đó đâu rồi? Người trước mặt cô bây giờ phải nói là đại sắc lang mới đúng. Haiz... thở dài một hơi.
Đáp trả lại anh là một ánh mắt đầy ‘thiện cảm’ của cô.
“Anh muốn bị vắt cạn à?”
“Anh rất sẵn lòng.”
Cô cứng họng, không nói được thêm câu gì.
“Hôm nay không được.”
Thế này chẳng phải là ngầm đồng ý rồi sao? Bỗng dưng cô cảm thấy mình hơi dễ dãi, cứ thế bị anh ăn sạch, đến một mảnh xương cũng không còn. Hạ Thiên Vũ nghe cô nói vậy thì lòng tràn ngập vui sướng, ai bảo anh chỉ thích làm tình với cô, ai bảo cô câu dẫn trái tim anh, thân thể anh, tâm trí anh? Dục vọng hơn hai chục năm đã được khai mở, nếm trải qua sự ngọt ngào đến đáng sợ kia, có muốn anh ngừng lại cũng chẳng thể ngừng được.
“Được, anh sẽ ghi nợ lại cho em. Cứ trả từ từ.”
Lo nghĩ đến sức khỏe của cô, hơn 10 giờ, anh gaajpp máy tính lại, không nói câu nào, trực tiếp bế cô trở về phòng ngủ. Hàn Tiểu Tịch cũng chẳng phản kháng, cô cũng quá mệt rồi, lúc này chỉ muốn chui vào lòng anh mà ngủ một giấc ngon lành thôi. Nhưng mà...
“Darling, em chưa tắm đúng không?”
Cô uể oải gật đầu.
“Em mệt quá!”
Hạ Thiên Vũ lại đảm nhận nhiệm vụ tắm rửa cho cô, ánh mắt và cử chỉ đều rất bình thản, bàn tay xoa sữa tắm trên người cô không mang một chút tạp niệm nào cả, chỉ đơn thuần là tắm rửa. Cô hơi nghi ngờ, chẳng lẽ mị lực của cô kém đến vậy sao. Thấy ánh mắt của cô, Hạ Thiên Vũ giở khóc giở cười, búng nhẹ một cái lên tradn cô rồi nói:
“Đừng thử thách sự kiềm chế của anh. Nếu em không ngại, bây giờ chúng ta có thể thanh toán học phí luôn.”
Bàn tay cũng không thành thật, nhéo lên cặp nhũ phong cao ngất của cô. Hàn Tiểu Tịch thấy vậy, giữ lại cánh tay anh, lắc đầu:
“Không, em không muốn.”
“Vậy thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại.”
“Ò.”
Hai người tắm uyên ương, nhưng lại chẳng có chút mờ ám nào, Hạ Thiên Vũ cũng không làm loạn, có lẽ cảm thấy cô không khỏe thật. Tắm xong, anh lại bế cô về giường, thành thục mặc váy ngủ vào cho cô. Sau đó, không mặc gì cả, cứ thế chui vào trong chăn, ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát vào lồng ngực.
“Anh... không mặc đồ à?”
Hàn Tiểu Tịch dè dặt hỏi anh, giọng nói đã trở nên mơ hồ, nhưng vẫn muốn làm rõ.
“Không, ngủ với vợ mặc quần áo rất vướng víu, không tiện để hành động.”
“Biến thái.”
Đặt một nụ hôn lên trán cô, vòng tay ôm cô cũng siết chặt hơn, hơi thở ấm áp phả lên trán cô, anh nhẹ giọng nói:
“Darling, ngủ đi.”
Theo sự ân cần mà ấm áp của anh, cô chìm vào giấc ngủ. Đến khi nghe bên tai có tiếng thở đều đều. Hạ Thiên Vũ ngắm nhìn khuôn mặt cô gái đang ửng hồng ngoan ngoãn ngủ trong ngực mình, khóe môi hơi cong lên, một đường cong hoàn mĩ, bao chưa sự dịu dàng khó cưỡng, lại có vài phần mê người. Ánh mắt trong đêm tối phảng phất như có ánh sáng, một khuôn mặt như muốn câu hồn người đối diện
“Anh chỉ biến thái với một mình em, vợ yêu.”
Helu, Phươn đã comeback rồi đây!
Tạch toán, văn, lý rồi:))
À thôi, kệ nó đi.
Hôm nay chắc là có khoảng 10 chương nha.
Cầu phiếu, cầu phiếu, cầu phiếu. Chuyện quan trọng phải nói 3 lần.
Ấy, suýt thì quên, iu mọi người!
Love you:))