Ai mà lại không từng có một hình bóng thiên thần trong lòng nhỉ ? Thanh xuân mà, ai cũng có quyền mơ mộng cũng có quyền vu vơ nhớ nhung trông đợi một hình bóng xa xăm nào đấy chứ . Với tôi cái "bóng dáng thiên thần "ấy chẳng xa xôi chút nào cô ấy ở gần cạnh ngay tôi, chúng tôi học cùng một lớp ngồi cùng một dãy bàn và cô ấy ngồi trước mặt tôi , ấy thế mà một năm lớp mười trôi qua giờ đã là giữa năm mười một tôi và cô ấy chỉ nói chuyện với nhau chưa đầy năm câu . Và... Tất nhiên... bạn đoán trúng rồi đấy tôi yêu đơn phương cô ấy .
Đơn phương có người cho rằng đó là thứ tình cảm trong trẻo ngọt ngào và đẹp nhất của tuổi học trò bạn có thể yêu bất cứ ai không cần phải thổ lộ dõi theo trông ngóng mong đợi nuôi dưỡng tình cảm ấy từng ngày và rồi có thể chia tay họ mà không khiến cho họ bị tổn thương , nhưng cũng có người nói rằng nó là một loại tình cảm ngu ngốc giống như tự đái vào chân mình vậy ban đầu rất ấm áp cho đến khi bốc mùi thì mới biết là mình ngu . Tôi không biết rốt cục kết luận nào là đúng hoặc cũng có lẽ là thứ tình cảm của tôi chưa đến giai đoạn bốc mùi nên hàng ngày dù xoay như chong chóng với hàng tá công việc để kiếm tiền đầu óc tôi vẫn dành một chỗ trống để chứa hình bóng của cô ấy. "Thư "đó là tên "thiên thần " của tôi và dĩ nhiên xứng đáng với cái danh xưng ấy cô nàng rất đẹp một nét đẹp không phải xuất phát từ son phấn hay quần áo hiệu như bao cô hot girl khác mà là từ con người cô ấy . Thư không make up không son cũng không đeo các thứ trang sức điệu đà nhưng vẫn nổi bật giữa đám đông bởi gương mặt bầu bĩnh lúm đồng tiền và nụ cười tỏa nắng . Cô nàng có mái tóc dài nhưng không kiểu cọ mà lúc nào cũng buộc lại gọn gàng nước da trắng như trứng gà vừa mới bóc vỏ dáng người đầy đặng thanh thoát và càng đẹp hơn nữa khi diện áo dài . Thư trở thành "thiên thần " của lòng tôi không phải chỉ vì cô nàng đẹp mà còn bởi vì cô ấy là một cô gái toàn năng . Hai năm liên tiếp trường tổ chức cuộc thi nữ sinh thanh lịch Thư lãnh giải cả hai năm không dừng lại ở đó cô nàng còn hát rất hay tiết mục vừa đàn vừa hát trong đêm chung kết cuộc thi Tiếng Hát Học Đường Liên Trường khiến cho bọn con trai ngồi xem phải đứng ngồi không yên có đứa còn hò hét như fan gặp idol, ngoài văn nghệ Thư cũng chơi thể thao cô là chủ lực trong đội bóng chuyền nữ của trường hễ Trận nào có Thư y như rằng con trai toàn trường kéo đi xem đông như đi xem ca nhạc .Tôi không bao giờ quên được cái khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy Thư trong buổi khai trường năm ngoái ánh mắt và nụ cười lúm đồng tiền của cô nàng khiến trong phút chốc tôi có cảm tưởng như cả sân trường chỉ còn lại cô ấy mọi thứ như lặng đi chỉ có trái tim tôi là liên hồi đập . Cuộc sống của tôi vốn dĩ là một chuỗi kéo dài những ngày tháng chật vật bương chải mọi thứ điều rất khó khăn tương lai mờ mịt nhưng kể từ khi Thư xuất hiện tôi bắt đầu có những cảm giác yêu đời bắt đầu mơ mộng mọi thứ như dễ thở hơn tôi luôn thầm biết ơn cô ấy về điều đó . Thư với tôi chỉ là một giấc mơ một giấc mơ đẹp tôi lúc nào cũng luôn ý thức được điều đó cô ấy quá hoàn hảo để dành cho một thằng đen đúa xấu xí người lúc nào cũng đủ thứ mùi từ mắm tôm, dầu hỏa cho đến keo dính chuột keo dán nhựa ngày phải chạy ăn ba bữa như tôi . Thế cho nên tôi chỉ có thể nhìn cô ấy từ phía xa dù rằng khoảng cách thực tế của chúng tôi là rất gần ,thỉnh thoảng khi buồn tôi cũng viết vài lá thư cho cô ấy dĩ nhiên chỉ là viết để thỏa mãn cái tình cảm trong lòng chứ chưa bao giờ tôi gửi ,tôi cất tất cả chúng trong một chiếc hộp lâu lâu lại lấy ra đọc lòng lâng lâng xao xuyến tưởng tượng về một mối tình xa xăm