Trần Tích buộc chặt mảnh vải màu xám che mặt mình lại, rồi bình tĩnh phân tích:
“Tối hôm nay cuộc tranh đấu giữa thế lực ngoại thích và Ty Lễ Giám. Rõ ràng nội tướng biết các ngươi không giỏi xử lý những tình huống như thế này, thế nhưng không cử người khôn khéo hơn đến, bởi vì hắn muốn lợi dụng tính cách của các ngươi làm lưỡi dao chém Lưu gia. Hai người không tìm được chứng cứ thì chạy trốn , chỉ e khi về Ty Lễ Giám cũng sẽ bị trừng phạt không nhẹ nhỉ?”
“Ngươi uy hiếp ta?”
Vân Dương nheo mắt.
“Vân Dương đại nhân, cho dù bây giờ ta nói cho ngươi biết chứng cứ ở đâu, không có ta thì e rằng ngươi cũng không biết tìm kiểu gì.”
Trần Tích đáp lại.
Ở phía bên kia, Kiểu Thố đã đưa ra quyết định, nàng gọi một Mật Điệp đến”
“Thất Vạn, ngươi dẫn theo hắn, bảo vệ tính mạng của hắn!”
Mọi người rút lui về phía tường sau của Chu phủ, Kiểu Thố nhảy thoăn thoắt qua tường canh gác bên ngoài, đến khi nàng nói:
“Không có ai, đi mau!”
Vân Dương mới đứng dưới tường, dùng hai tay mình làm thang, đưa từng Mật Điệp lên lớp ngói xám của tường rào.
Đến lượt Trần Tích nhảy tường, chân trái hắn giẫm lên tay của Vân Dương, đột nhiên hắn dừng lại và nói một cách nghiêm túc:
“Vân Đương dại nhân, công lao lần này to đến mức ngươi không tưởng tượng nổi đâu.”
Vân Dương cười mỉa:
“Muốn cố ý đạp ta lâu thêm một lúc nữa không? Nghĩ ta không nhìn ra à, mau lăn sang bên kia!”
Nói xong, hắn đẩy mạnh Trần Tích lên bờ tường.
Nhưng khi tất cả bọn họ vừa mới nhảy qua tường thì một nhóm người của Lưu gia đang ôm củi khô, định bụng phóng hỏa thiêu Chu phủ. Người Lưu gia trông thấy bóng dáng Mật Điệp Ty thì phẫn nộ quát lên:
“Mau đến đây, bọn họ định chạy trốn từ đằng sau!”
Mật Điệp Ty không ham chiến, bọn họ nhanh chóng băng qua ngõ hẻm sâu hun hút của Lạc Thành, Vân Dương đè giọng hỏi:
“Bây giờ phải đi đâu tìm chứng cứ?”
Trần Tích hỏi:
“Cử nhân giết trong ngục tên là gì?”
“Lưu Thập Ngư!”
“Đi đến nhà hắn trước!”
Trần Tích theo sau Mật Điệp Ty chạy như bay trên đường phố Lạc Thành.
Gió mát trong đêm lướt qua con đường lát đá xanh của Lạc Thành, thổi vạt áo bay phấp phới, thổi mái tóc tung bay.
Trước mặt là bóng tối, sau lưng là tiếng hô đánh hô giết, trong một khoảnh khắc nào đó Trần Tích bỗng cảm thấy mình giống như đã trở thành kẻ lang thang trong giang hồ.
…
Đường phố và ngõ hẻm của Lạc Thành quanh co ngoằn ngoèo, giống như đường chỉ tay của tòa thành này.
Đội ngũ Lưu gia đang lùng bắt nhóm Trần Tích chia ra làm năm đường, như lòng bàn tay đang khép lại, đè ép không khí trong Lạc Thành lại một chỗ.
Các Mật Điệp băng qua những khoảng tối giữa các gian nhà, cách mấy trăm bước sau lưng là bóng người của Lưu gia cầm gậy gốc, giơ bó đuốc.
Kiểu Thố ngoái đầu nhìn Trần Tích đi ở cuối đội ngũ, rồi lại quay sang nhìn Vân Dương:
“Ngươi tin lời tên đó nói không, lỡ như hắn không tìm được bằng chứng, vậy thì tối nay chúng ta để lỡ mất cơ hội rời khỏi Lạc Thành đấy.”
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng hắn.”
Vân Dương nói với vẻ nghiêm trọng:
“Nếu tối hôm nay không thể tìm được bằng chứng, vậy thì chúng ta không thoát được cửa ải Chủ Hình Ty này rồi.”
Kiểu Thố tỏ ra dửng dưng như không:
“Nội tướng đại nhân sẽ không làm gì chúng ta thật đâu, chúng ta vẫn còn hữu dụng, cùng lắm thì vì hắn giết nhiều người hơn là được.”
“Dưới trướng nội tương đại nhân có người tốt cũng có người xấu, nhưng không có kẻ ngu xuẩn. Hai ta không thể hoàn thành việc này, thì Mật Điệp Ty cũng không còn vị trí của chúng ta nữa… Có lẽ tiểu tử này thật sự có thể tìm ra chứng cứ thì sao?”
Kiểu Thố nói một cách nghiêm túc:
“Chỉ mong vậy, nếu hắn không tìm được chứng cứ, vậy thì chúng ta chạy về kinh thành cầu xin Bạch Long, dù sao cũng không thể rơi vào tay Chủ Hình Ty được.”
Nói xong, nàng lại quay đầu lại quan sát Trần Tích.
Thiếu niên học đồ này đang thở hổn hển đi sau cùng, đầu tóc ướt nhẹp vì mồ hôi tuôn ra như suối, mảnh vải bịt mặt ướt đẫm cũng không chịu tháo ra.
“Tiểu tử này cũng khỏe đấy chứ, thế mà lại theo kịp Mật Điệp.”
Kiểu Thố tán thưởng.
Mật Điệp dưới trướng Mật Điệp Ty, chọn bừa một người ném vào trong Vạn Tuế quân thì cũng đều là tinh nhuệ trong hàng ngũ tinh nhuệ. Thế nên dù Trần Tích trông chật vật ra sao, hắn có thể đuổi kịp bọn họ đã là một việc không dễ dàng.
Lúc này, Trần Tích cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, khi hắn kiệt sức, dòng khí ấm áp cuồn cuộn trào ra từ ba lò lửa bên cạnh đan điền, giúp hắn có thể không ngừng chạy tiếp.
Giống như một thanh kiếm cũ đang được lau sạch những vết rỉ sét.
Lúc băng qua phố Trường Ninh, tiếng hô đòi giết đã áp sát, Vân Dương đè thấp giọng mình:
“Người của Lưu gia quen thuộc Lạc Thành hơn chúng ta, bọn họ đi lối tắt bao vây chúng ta, chúng ta cứ chạy trốn thế này thì không bao lâu nữa sẽ bị đuổi kịp.”