Lưu Minh Hiển cưỡi ngựa tiến lên trước, đôi mắt nhìn thẳng vào Vân Dương ở bên trong, hắn tức giận nói:
“Vậy tức là ngươi không có chứng cứ! Nếu chỉ bằng vào mấy lời ấy của ngươi là có thể đuổi ta đi thì thể diện công khanh mấy đời của Lưu gia bọn ta biết để vào đâu? Lão thái gia sao có thể nhắm mắt? Ta biết ăn nói thế nào với thái hậu?”
“Lưu đại nhân, ta khuyên ngươi đừng tự rước cho mình tội mưu nghịch.”
Vân Dương không muốn tranh cãi nữa, hắn lùi dần vào trong bóng tối bên trong Chu phủ:
“Đóng cửa lại, nếu có người dám xông vào Chu phủ một bước, xử trí theo tội mưu nghịch!”
Cửa lớn lần nữa khép lại, khuôn mặt của Lưu Minh Hiển bị ánh lửa chập chờn chiếu rọi trông có vẻ dữ tợn:
“Hoạn quan họa quốc, chẳng qua là tay sai của độc tướng mà thôi... Gọi Lương Cẩu Nhi đến đây, chuẩn bị phá cửa bất cứ lúc nào.”
Một thanh niên hơi chần chừ:
“Nhị thúc, buổi tối Lương Cẩu Nhi uống rượu ở ngõ Hồng Y, có lẽ hiện tại đã ngủ trong phòng cô nương nào rồi... Chúng ta phải dùng đến hắn à?”
Lưu Minh Hiển cười khẩy:
“Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, bảo hắn đem theo thanh đao nát của hắn đến đây mau. Nếu lát nữa ta không thấy được hắn thì cắt tiền rượu của hắn, cắt cả dược liệu để hắn tu hành nữa. Người đâu, mang củi đến đặt ở chân tường của Chu phủ, sau đó phóng hỏa ép bọn họ ra ngoài!”
...
Vân Dương tức tốc trở lại, hắn không còn bình tĩnh được như vừa rồi:
“Kiểu Thố, đối phương có sát ý!”
Kiểu Thố chớp mắt:
“Lưu Minh hiển định mưu phản à?”
Vân Dương thở dài, nói:
“Tối nay hắn không dẫn theo binh mã của Lạc Thành đến, cho thấy rõ chỉ coi đây là việc nhà. Nếu hắn quyết tâm báo thù cho ông mình thì sau khi xong việc thì hắn sẽ bị lưu đày, nhưng mà hai ta thì chết vô ích đấy. Đây có thể là chuyện lớn cũng có thể là chuyện nhỏ, chuyện này xác định thế nào chẳng phải chỉ cần một câu nói của các triều thần hay sao? Quan văn lộng quyền! Chẳng trách lúc đi khỏi kinh thành Kim Trư nói rằng công lao lần này khó lấy, hắn tinh lắm...”
Kiểu Thố lại chớp mắt:
“Thế chúng ta làm sao đây, nhân lúc bọn họ chưa bao vây phía tường sau, chúng ta chạy đi.”
Vân Dương do dự:
“Nếu chạy trốn thì uy nghiêm của Mật Điệp Ty chúng ta còn đâu nữa?”
Kiểu Thố trợn trắng:
“Thế ta chạy một mình.”
Vân Dương:
“Chạy hai mình chứ!”
“Nhưng mà có một vấn đề.”
Kiểu Thố cười híp mắt nhìn về phía Trần Tích:
“Còn hắn thì phải làm sao? Mật Điệp Ty xông ra thì không thành vấn đề, nhưng nếu đội ngũ của Lưu gia có cao thủ ẩn nấp thì mang theo cả hắn chỉ tổ thêm trói buộc thôi.”
Nói xong, hai người nhìn nhau, rồi đồng thời quay sang nhìn Trần Tích.
Vân Dương mặt không cảm xúc cầm lấy hai quyển Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú trên bàn lên:
“Vứt hắn ở đây, sách đã có đây rồi, Mật Điệp Ty tất nhiên sẽ có người có năng lực giải mã nó.”
Kiểu Thố nói:
“Phải giết tiểu tử này, bằng không hắn rơi vào tay Lưu gia thì bọn họ sẽ biết chúng ta không có chứng cứ, hắn sẽ trở thành nhân chứng.
Hai con người rắn rết ấy trở mặt còn nhanh hơn lật sách, bọn họ đã quyết định vứt bỏ Trần Tích. Kiểu Thố ra dấu tay ra hiệu cho các thành viên Mật Điệp Ty, mười mấy Mật Điệp lặng lẽ cất đao đi, nhanh chóng rút lui về phía tường sau, thậm chí bỏ lại cả chiến mã của mình.
Vốn dĩ Vân Dương và Kiểu Thố cho rằng Trần Tích sẽ khóc lóc xin bọn họ dẫn mình theo, nhưng trên thực tế thì không.
Trần Tích đứng trước giá sách, nhanh chóng lật xem hết quyển sách này đến quyển sách khác, giống như không nghe thấy tiếng trò chuyện của Vân Dương và Kiểu Thố.
Hắn không xem kỹ từng quyển, mà đa số chỉ lật xem sơ qua rồi vứt luôn xuống đất, như thể đang tìm kiếm cái gì đó khi đã biết mục tiêu rõ ràng.
Sách vở chất đống thành núi dưới chân Trần Tích, gần như đã cao đến đầu gối hắn.
Cuối cùng, hắn vứt toàn bộ sách xuống dưới đất, sau đó trầm tư suy nghĩ.
Khi Kiểu Thố chuẩn bị giết người diệt khẩu, Trần Tích bỗng hỏi:
“Hai người không muốn tìm được bằng chứng con cháu Lưu gia cấu kết với quân địch à?”
...
Trần Tích khép quyển sách trong tay lại, sải bước thoát ra khỏi núi sách.
Vân Dương và Kiểu Thố nhìn nhau, Kiểu Thố nói với giọng tò mò:
“Sao ta lại cảm thấy hắn có vẻ gì đó khác với tối hôm nọ nhỉ?”
“Đúng là không giống trước.”
“Ớ?”
Kiểu Thố nghiêng đầu quan sát Trần Tích:
“Ngươi giải mã được bí mật trong quyển sách đó chưa?”
Trần Tích nói một cách bình tĩnh:
“Ta đã biết chứng cứ chứng minh con cháu Lưu gia cấu kết với địch ở đâu rồi.”
Vân Dương khó hiểu:
“Không phải là ngươi nói dối để bọn ta dẫn ngươi chạy trốn đấy chứ?”
Trần Tích nói:
“Một học trò nho nhỏ của y quán như ta dù có lừa các ngươi mang ra đi thì chẳng phải vẫn bị các ngươi khử thôi à?”
Vân Dương nhếch mép nhìn hắn:
“Vậy ngươi nói đi, chứng cứ ở đâu?”