Phố An Tây chìm trong sự tĩnh lặng, ánh trăng chiếu xuống con đường lát đá tựa như dòng suối từ trên cao chảy xuống nhân gian, yên bình và trong vắt.
Trần Tích đứng bên trong cánh cửa, không nói gì, ngoài cửa Vân Dương cũng không thúc giục, hai người bọn họ cứ đứng yên như thế, chỉ cách nhau một cánh cửa.
Trần Tích im lặng rất lâu, cuối cùng hắn thở dài một hơi, chậm rãi kéo cửa ra phát ra âm thanh “kèn kẹt”:
“Vân Dương đại nhân, có chuyện gì không?”
Ngoài cửa, Vân Dương mặc bộ đồ màu đen, quần áo vừa người như mới được là phẳng phiu, mái tóc dùng một cây trâm búi ngay ngắn trên đỉnh đầu, trông hắn giống như công tử thiếu niên thường xuất hiện trong hí khúc.
Hai người đứng đối diện với nhau cách bậc cửa của y quán Thái Bình, Vân Dương mỉm cười, hỏi:
“Không mời ta vào ngồi à?”
Trần Tích lắc đầu:
“Y quán không có chỗ nào để uống trà, chi bằng chúng ta cứ đứng ở cửa trò chuyện thôi.”
“Ồ?”
Vân Dương quan sát Trần Tích với vẻ thích thú:
“Ngươi không biết ta là người của Mật Điệp Ty à? Lẽ nào Diêu thái y không nói cho ngươi biết sao?”
“Nói rồi.”
Nụ cười trên mặt Vân Dương biến mất, thay vào đó là hờ hững đến mức lạnh lùng:
“Vậy ngươi có biết, khi Mật Điệp Ty bọn ta nói muốn vào nhà người khác ngồi thì chưa từng có ai dám từ chối không, ngươi không sợ ta à?”
Nói xong, hắn bước qua bậc cửa, lướt qua Trần Tích và đi vào y quán như ở chỗ không người.
“Sợ chứ.”
Trần Tích xoay người lại, thẳng thắn thừa nhận:
“Nhưng ta nói trò chuyện ở ngoài cửa là bởi vì ta biết ngươi đang gấp, không muốn trì hoãn thời gian của ngươi.”
“Hở?”
Vân Dương chắp hai tay sau lưng, hắn vừaa quan sát y quán, vừa tò mò hỏi Trần Tích:
“Sao ngươi biết ta đang gấp?”
Trần Tích đứng ở cửa, nhìn bóng lưng của Vân Dương:
“Các ngươi bắt người nhà họ Lưu, dẫn đến việc lão thái gia của Lưu gia tức giận đến mức ngất xỉu, không còn bao nhiêu thời gian. Các lão đương triều của Lưu gia, cũng tức là Sử bộ thượng thư gấp rút trở lại Lạc Thành, chắc chắn các ngươi đang vô cùng nôn nóng.”
Vân Dương nở nụ cười:
“Chỉ dựa vào tin tức Diêu thái y bị Lưu gia mời đi khám bệnh mà ngươi lại dám chắc chắn về tình cảnh của ta hiện giờ? Lần này ta đến theo ý chỉ của nội tướng đại nhân, cho dù là Lưu gia thì có sao. Bây giờ ta nghi ngờ ngươi là gián điệp của Cảnh triều, ngươi vào nhà lao với ta một chuyến.”
Trần Tích dựa vào khung cửa:
“Vân Dương đại nhân, chi bằng hai ta thẳng thắn với nhau đi. Nếu ngươi đến bắt ta vào tù thật thì cần gì phải đích thân đến đây, phái vài người đến là được rồi mà.”
Vân Dương xoay người lại nhìn thẳng vào Trần Tích, hắn quan sát vẻ mặt kiên định của thiếu niên:
“Nếu ngươi đã thông minh đến thế, vậy thì cũng phải biết rằng tối nay Diêu thái y không có đây, nếu ta muốn giết ngươi thì thậm chí còn chẳng cần tìm cớ, sao ngươi lại dám ngả bài với ta?”
Sở dĩ Trần Tích ngả bài... Bởi vì như Vân Dương nói với Chu Thành Nghĩa: Khi ngươi nhìn thấy Mật Điệp Ty, ngươi đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi.
Hợp tác hoặc là chết.
Nhưng mà hắn còn có cách khác.
Vân Dương thấy Trần Tích không nói gì, bèn ung dung nói tiếp:
“Nếu ngươi là một kẻ thông minh, thế thì ngươi đoán lý do ta đến đây là gì, nếu đoán đúng thì chứng minh ngươi vẫn còn giá trị.”
Trần Tích nói:
“Ai cũng biết Mật Điệp Ty làm việc thường hay tiền trảm hậu tấu được hoàng đế đặc biệt cho phép, nhưng để có được quyền lực này, điều kiện tiên quyết là các ngươi xử đúng người.”
Vân Dương nhướng mày:
“Nói tiếp đi.”
Trần Tích cau mày, tiếp tục phân tích:
“Chuyện có thể khiến Vân Dương đại nhân tìm ta giữa đêm hôm khuya khoắt thế này không nhiều lắm, nguyên nhân không ngoài gì khác là các ngươi bắt người xong thì lại không tìm được chứng cứ để khép tội bọn họ. Hiện giờ tính mạng của lão thái gia Lưu gia như ngọn lửa trước gió, nếu các ngươi không tìm được bằng chứng chứng minh các ngươi bắt người là đúng, chỉ e sẽ bị nội tướng đại nhân đẩy ra làm con dê gánh tội thau.”
“Hay lắm!”
Vân Dương vỗ tay, hắn nói thẳng:
“Kiểu Thố lần theo manh mối ngươi đưa ra điều tra hai mươi hai cửa hàng giấy Tuyên Thành trong Lạc Thành, cuối cùng cũng tìm được hai cửa hàng có loại giấy giống hết giấy trong phủ Chu Thành Nghĩa, hơn nữa chỗ dựa đằng sau đều là sản nghiệp của Lưu gia. Thế nhưng, bọn ta không tìm ra được chứng cứ nào khác trong hai cửa hàng giấy ấy.”
Trần Tích hỏi ngay:
“Đã dùng dấm bôi lên toàn bộ giấy Tuyên chưa?”
“Rồi, nhưng không hề có chữ hiện ra.”
Trần Tích khó hiểu:
“Nếu đã không có chứng cứ thì tại sao các ngươi còn dám bắt ngươi?”
Vân Dương phất tay áo, cười khẩy:
“Mật Điệp Ty bọn ta bắt giữ mật thám của Cảnh triều trước chưa chỉ có giết nhầm chứ không bỏ sót, để lọt một tên gián điệp thì có khả năng một trăm tướng sĩ thậm chí là nhiều người hơn ở tiền tuyến phải bỏ mạng. Ba năm trước, lương thực của vụ thu được vận chuyển lên phía bắc theo kênh Đại Vận Hà, nhưng bởi vì trong đội ngũ chịu trách nhiệm vận chuyển lương thảo có một tên gián điệp, hắn ta đốt sạch hai nghìn bốn trăm thạch lương thảo của Ninh triều bọn ta, số lương thảo ấy đủ để một nghìn người và ngựa ở tiền tuyến dùng trong một tháng, ngươi nói đi, hậu quả có nghiêm trọng hay không?”