Chương 36: Đánh Cắp

Trong tiềm thức của Trần Tích lúc này, hắn chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng mưa và cả tiếng chèo thuyền cắt qua mặt nước. Có vẻ như có người đang lái một con thuyền nhỏ, đem hắn vượt qua những đám mây đen.

Trần Tích dường như lại được trở về cái đêm u tối đó.

Trong bóng tối ấy, hắn mơ hồ nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên. Đó là tiếng hát của tuổi thơ, một thanh âm mà hắn thường nghe trong giấc mơ, tiếng hò reo của đám đông!

Một tiếng vang bất chợt dội lên như đang trong một trận chiến cổ xưa, biển cả lộn ngược, núi non sụp đổ, thậm chí bầu trời cũng xuất hiện hàng chục vết nứt.

Trong vô thức, bỗng có một giọng nói lớn vang lên như tiếng chuông lớn, giọng nói đó như mang đầy oán hận:

"Kẻ nào đã đánh cắp đạo của ta?"

"Kẻ nào đã đánh cắp kiếm của ta?"

"Kẻ nào đã đánh cắp giang sơn của ta!"

Trần Tích không trả lời và cũng không biết phải trả lời thế nào.

Giọng nói này là của ai? Đạo của Thần, bảo kiếm, núi xanh là đang ám chỉ cái gì? Hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau một khoảng thời gian dài im lặng, giọng điệu vĩ đại đó cuối cùng lại nói:

"Thôi được rồi, ta sẽ sử dụng thân thể của ngươi để trở lại thế giới một lần nữa!"

Đợi đã! Trần Tích có cảm giác, khi cơ thể hắn bị đóng băng hoàn toàn thì đó là lúc chủ nhân của linh hồn trú ngụ bên trong cơ thể hắn đã sống lại!

Nhưng đúng lúc đó, Ô Vân nhai một cành nhân sâm đã thiếu đi gốc rễ rồi chạy về phía Trần Tích, đặt nhân sâm vào miệng hắn.

Liệu có phải Lý Thanh Điểu gửi hắn đến thế giới này chỉ để giúp chủ thể của linh hồn kia được tái sinh?

Hắn sắp chết rồi sao? Kiếp này hắn vừa mới có một con mèo mà.

Trần Tích đang chìm trong đống suy nghĩ rắc rối của bản thân.

Khi cành nhân sâm cổ đại kia tiếp xúc với Trần Tích. Nó ngay lập tức hút hết lượng Băng Lưu trong cơ thể hắn rồi biến thành sáu viên ngọc sáng bóng rơi xuống mặt bàn, từ từ lăn về phía mép bàn.

Hắn được cứu rồi!

Trước khi Trần Tích bị đóng băng hoàn toàn, hắn đã cố gắng xoay đầu với hi vọng Ô Vân có thể hiểu được ý định của mình.

Thực ra lúc đó Ô Vân đã trong trạng thái tuyệt vọng nhưng thật may mắn vì nó đã nắm bắt được cơ hội này để cứu hắn.

Ngay sau đó, Ô Vân đuổi theo từng viên bi đang lăn trên mặt bàn, rồi nuốt chúng vào miệng.

Dòng chảy lớn từ Ô Vân bất chợt phản ứng ngược trở lại, nó xâm nhập vào trung tâm trán của Trần Tích để đẩy lùi lượng băng lưu còn sót lại, sau đó lan toả qua khắp cơ thể để kéo hắn ra khỏi bóng tối!

Một lát sau, hắn đã lấy lại ý thức và khả năng di chuyển. Trần Tích ngay lập tức nhắm chặt hai mắt, uốn cong đôi chân rồi dùng kỹ thuật đứng cột để chống lại dòng băng lưu.

Khi hắn thực hiện kỹ thuật đứng cột, dòng nhiệt lại bắt đầu sôi lên một cách hứng khởi!

Dòng nhiệt đó cũng giống như một đội quân, trước đây không có chỉ huy nhưng bây giờ đã có một vị tướng đứng lên kiểm soát nó. Vị thủ lĩnh này đang cưỡi trên một con ngựa chiến, mặc áo giáp và nắm trong tay lá cờ của quốc gia!

Trần Tích tự hỏi, tại sao kỹ thuật đứng cột mà lão Diêu dạy hắn lại phản ứng tốt đến vậy.

Đợi một chút!

Sau khi dòng nhiệt đã đẩy lùi băng lưu về đan điền thì nó lại bị hấp dẫn bởi Thiên xu huyệt nằm ở bên trái của đan điền. Điểm huyệt đó giống như một chiếc xoáy, hút hầu hết dòng nhiệt vào bên trong!

Chỉ trong một khoảnh khắc, một ngọn lửa lớn đã được thắp sáng trong Thiên xu huyệt. Lượng băng lưu trong đan điền có vẻ như đang co lại một chút, dường như bọn chúng có chút sợ hãi trước ngọn lửa này.

"Sau khi ngọn lửa này xuất hiện ở Thiên xu huyệt, liệu nó có thể hoàn toàn khống chế dòng chảy băng tuyết này không?”

Không, một huyệt thì không thể đủ được.

Trong mười hai kinh mạch, cửa Đan điền đã chiếm tới bốn huyệt. Nó bao gồm bốn huyệt trời trái, phải nhưng hiện tại chỉ có mỗi Thiên xu huyệt được thắp lửa thì không đủ để phong ấn dòng chảy băng tuyết.

Ngọn lửa hoà cùng với dòng chảy nóng của Ô Vân, tất cả đều tràn vào cơ thể của Trần Tích và trực tiếp thắp sáng ngọn lửa thứ hai ở huyệt Thiên xu bên phải.

Tuy nhiên, đáng tiếc là sau khi thắp sáng huyệt Thiên xu bên trái thì dòng chảy nóng chỉ còn lại một chút…

Trong lúc Trần Tích còn đang mải mê suy nghĩ thì Ô Vân nhẹ nhàng nâng cẳng tay của hắn lên, nó sử dụng bộ lông mượt của mình để chạm nhẹ vào đầu ngón tay cái của Trần Tích.

Rầm!

Hai ngọn lửa tiếp tục làm ấm cơ thể của Trần Tích. Lúc này, cơ thể hắn đã được nạp đầy một nguồn sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, mọi sự mệt mỏi đã tan biến và sức mạnh cũng được cải thiện lên một chút!

Hắn chợt nhớ ra lời lão Diêu từng nói:

'Trời có ba bảo vật là: Mặt Trời, Mặt Trăng, Sao. Con người cũng có ba bảo vật là: Tinh! Khí! Thần!'

Tinh đủ không nghĩ đến dục, khí đủ không nghĩ đến thức ăn, thần đủ không nghĩ đến giấc ngủ, đây chính là cảm giác khi khí và thần đủ!

Trần Tích mở mắt ra, đôi mắt của hắn sáng rực, phía đáy mắt như đang bùng cháy một ngọn lửa.

Thì ra, đây chính là ý nghĩa và kết quả của việc tu hành!"

Hắn cười nhẹ nhàng nhìn Ô Vân, vỗ nhẹ vào đầu nó và nói nhỏ:

"Cảm ơn ngươi nhé."

"Thực ra ta cũng không cần phải làm gì nhiều" Ô Vân ngẩng đầu nói, dường như nó nghĩ mình không giúp ích được gì nhiều.

"Ừ, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn ngươi vì nếu không có ngươi thì ta đã bỏ mạng tại đây rồi... Ô Vân, ngươi là con mèo giỏi nhất trên thế giới này!"

"Cũng tạm nhưng không đến mức đó đâu!" Ô Vân ngẩng cao đầu lên một chút.

Ngọn lửa dầu trên mặt bàn đã cháy từ lâu nên ánh sáng đang dần mờ đi. Trần Tích đứng giữa phòng chính, đôi mắt sáng rực như lửa đang nhìn chằm chằm vào thế giới mới trước mắt.

Tuy nhiên, ngọn lửa này nhanh chóng bị dập tắt bởi một gáo nước lạnh phũ phàng từ thực tế: Nhân sâm đã hết!

Trần Tích hoảng hết kêu lên:

"Hết… hết rồi sao!"

Ô Vân băn khoăn:

"Hết gì?"

"Nó đã hết rồi."

Trần Tích đứng dậy, lấy ra sổ sách của hiệu thuốc và lục lọi tìm đến trang nhân sâm:

"Để ta xem cây nhân sâm đó có giá bao nhiêu tiền... cái quái gì vậy, tận ba mươi lạng bạc á?!"

"Một ổ bánh bao hai xu, một gáo nước hai xu, bây giờ khoảng chín trăm xu mới có thể đổi một lạng bạc. Vậy mà cây nhân sâm năm mươi năm tuổi này lại tốn những ba mươi lạng bạc, có khi nào nó được làm bằng vàng không?!"

"Bán cả Trần Tích đi cũng không đủ tiền đâu!"

Hiện tại, hắn đang phải gánh vác khoản nợ hai trăm bốn mươi xu tiền học và ba trăm hai mươi xu tiền thuốc từ. Bây giờ lại rơi thêm ba mươi lạng bạc này nữa khiến cho gia đình vốn dĩ không giàu có của hắn lại càng thêm khó khăn!

"Thật là nghèo, tại sao ta lại nghèo đến như vậy. Nếu cây nhân sâm này không thể bù đắp được thì ông Diêu có giết ta không?"

Nghe Trần Tích than vãn liên tục mà Ô Vân chỉ biết im lặng.

Cuối cùng, nó đắn đo suy nghĩ mãi rồi mới đưa ra một quyết định đáng buồn:

"Hay là ngươi mang ta đến phố Thiên bán nghệ đi, ta sẽ biểu diễn tiết mục lộn ngược ra sau!“

Trần Tích trang nghiêm kính phục:

"...... Thật là một sự hy sinh lớn."

Trần Tích vừa dứt lời thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên ngoài hiệu thuốc.

Cốc cốc cốc

Cốc cốc cốc

Người đến gõ cửa rất chậm rãi, liên tục gõ hai lần. Âm thanh u ám lúc nửa đêm càng trở nên càng đáng sợ, tiếng gõ cửa như đang gõ trực tiếp vào tim.

Trần Tích ra dấu bằng ánh mắt cho Ô Vân leo qua từ sân sau về phía Tĩnh Vương phủ, còn hắn sẽ tự mình tiến lại gần.

Trần Tích cảnh giác hỏi:

"Ai đang ở ngoài vậy?"

Người bên ngoài đáp lại với một nụ cười nhẹ nhàng:

"Ta là Vân Dương."

Lần này, Trần Tích không có sư phụ bên cạnh.