Chương 13: Trước Tiên Phải Sống Sót Cái Đã

Vân Dương và Kiểu Thố mặc đồ đen, diện mạo đều rất đẹp, sống lưng thẳng tắp, bọn họ là kiểu người mà nhìn thấy trên phố thôi cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui rồi.

Nhưng hai người đó giết người không chớp mắt, như thể mạng người là thứ không đáng tiền nhất trên đời.

Rắn rết, đây là ấn tượng khắc sâu nhất của Trần Tích về hai người bọn họ.

Trần Tích chạy chậm theo sau ông lão, “rầm” một tiếng, cánh cửa của Chu phủ đóng lại sau lưng bọn họ.

Phù, Trần Tích thở phào một hơi.

Dường như đây là một thế giới coi mạng người như cỏ rác.

Hồi mới xuyên không đến đây, hắn không có mấy dục vọng sống sót, hắn chỉ như một người bàng quan quan sát mọi thứ, bản thân mình sống hay chết thật ra cũng không quan trọng.

Nhưng nếu như mình đã sống lại một lần nữa, vậy thì cha mẹ của hắn có phải cũng có cơ hội được sống lại? Điều này cực kỳ quan trọng với hắn.

Trước tiên phải sống sót đã.

“Sư phụ, cảm ơn người đến đón ta.”

Trần Tích thật lòng nói cảm ơn, ngữ khí rất thành khẩn.

Nhưng ông lão lại cảm thán:

“Nếu ta biết tối nay người của Mật Điệp Tư ở đây thì đã chẳng đến rồi.”

Trần Tích:

“...”

Thế là thế nào?

Không cần đồ đệ nữa à?

Ông lão lẩm bẩm:

“La thật, rõ ràng trước khi ra cửa bói toán ra quẻ đại cát, còn tưởng nhặt được cục vàng chứ... Hạt cát thì có.”

Trần Tích nghe mà lú luôn:

“Sư phụ, người không hỏi chuyện tối nay à...”

Ông lão đi đằng trước, đưa lưng về phía hắn, ông giơ một tay lên ngăn đề tài này lại:

“Ngươi từ từ, tuyệt đối đừng kể cho ta nghe, chuyện phiền phức thế này ta không muốn biết chút nào đâu, biết là không có việc gì tốt lành cả. Ta có thể sống đến chín mươi hai tuổi là do ta không lo chuyện bao đồng đấy.”

Trần Tích:

“Người cũng biết xu cát tị hung thật đấy...”

Ông lão dừng lại:

“Đưa thuốc xong rồi, thế tiền thuốc đâu?”

Trần Tích ngớ ra, hắn nào biết còn có tiền thuốc:

“Quên đòi Chu đại nhân mất rồi...”

Ông lão bất mãn quay đầu lại:

“Ngươi quay lại đòi bọn họ trả tiền đi.”

Trần Tích quả quyết nói:

“Ta không đi.”

Ông suy nghĩ hồi lâu:

“Thế thì tiền thuốc tự ngươi bù vào.”

Trần Tích nói sang chuyện khác:

“...Người với bọn họ thân quen lắm à?”

Ông lão nói:

“Mấy năm trước ở kinh thành từng tiếp xúc thôi, đám người đó ác lắm, hay làm những việc khiến người người phẫn nộ, sau này lên phố gặp phải thì giả vờ không quen biết. Hoặc là, sau này ngươi lên phố vờ như không biết ta cũng được.”

Trần Tích:

“...”

Ông lão lẩm bẩm một mình:

“Đại nhân vật của Mật Điệp Tư đích thân đến đây, chỉ sợ Lạc Thành sắp không được yên bình rồi.”

Phố dài yên ắng, Lạc Thành như chìm trong giấc say nồng, ngay cả chợ đông ngày thường náo nhiệt nhất thành cũng trở nên yên lặng, nhiều ngọn đèn đã không còn ánh lửa.

Người điểm canh kẹp đèn lồng trắng dưới nách đi lướt qua trước mặt bọn họ, hắn nhàm chán gõ chiêng báo canh ba, hô thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa.

Lúc đi đến một ngã tư, Trần Tích bỗng thấy vị sư phụ này lấy ba đồng tiền từ trong ống tay áo ra.

Ngay sau đó, ông lão ngẩng đầu nhìn vị trí của chòm sao, khom lưng tung tiền đồng lên con đường lát đá xanh sáu lần:

“Ừm... Đi bên phải.”

“Sư phụ, bên trái có nguy hiểm gì à?”

Trần Tích tò mò.

“Nguy hiểm thì không có, xem quẻ thì thấy có khả năng gặp phải ăn mày, ta lớn tuổi rồi dễ đồng cảm với người khác, thấy ăn xin có lẽ sẽ cho người ta tiền, thế nên phải đi đường vòng để tránh nhìn thấy.”

Ông lão thản nhiên giải thích.

Trần Tích:

“...”

...

Bên trong Chu phủ, Kiểu Thố đang ngồi chống cằm trên ghế thái sư nhìn bầu trời đêm:

“Cứ thế thả hắn đi à? Chỉ bởi vì sư phụ của hắn quen biết với nội tướng?”

“Sao có thể thế được, nội tướng đại nhân là một người độc ác tàn nhẫn, trở mặt không quen biết luôn. Đừng nói là đồ đệ của Diêu thái ý, nếu dám cản đường nội tướng thì kể cả có là Diêu thái y cũng phải bỏ mạng thôi.”

Kiểu Thố thở dài:

“Thôi được rồi, ngươi nói xem tiểu tử ấy có khả năng là gián điệp Cảnh triều gài vào không?”

“Chắc chắn rồi.”

Vân Dương nói với giọng chắc nịch:

“Học đồ bình thường làm sao có thể chịu đựng mấy châm của ta được? Chết ngất vì đau từ đời nào rồi ấy. Với cả, ngươi nhìn năng lực tùy cơ ứng biến của hắn mà xem, một học đồ của y quán chắc chắn không thể làm được như thế.”

Kiểu Thố tỏ ra nghi ngờ:

“Thế mà còn thả hắn đi à?”

Vân Dương nở nụ cười:

“Nếu hắn là gián điệp thật thì tối nay hắn sẽ liên hệ và truyền tin tức lại cho Chu Thành Nghĩa, Quân Tình Cục của Cảnh triều nhất định cũng biết chuyện này. Mà tối hôm nay Chu Thành Nghĩa mất tích thì hắn vẫn còn sống, Quân Tình Cục chắc chắn sẽ cho rằng hắn bán đứng Chu Thành Nghĩa.”

Hai mắt Kiểu Thố sáng rực lên:

“Cảnh triều từ trước đến nay đối đãi cực kỳ nghiêm khắc với kẻ phản bội, nhất định sẽ cử người đến diệt trừ hắn. Đến khi đó, chúng ta có thể bắt người đến giết hắn để lập công!”