Chương 12: Khách Tới Nhà

“Trong Lạc Thành ít nhất cũng phải có hai mươi cửa hàng bán giấy Tuyên Thành, mà nhà nào cũng có quan to quyền quý làm chỗ dựa, ta đi nhà nào?”

Kiểu Thố trợn mắt xem thường.

Trần Tích:

“Việc này phải hỏi Chu đại nhân rồi.”

Kiểu Thố nhảy từ trên lưng Chu Thành Nghĩa xuống, lật hắn lại:

“Chu đại nhân?”

“Ơ kìa, Chu đại nhân?!”

Chỉ thấy mặt Chu Thành Nghĩa tím tái, hai mắt trợn trừng, hắn chết rồi.

“Kiểu Thố, ngươi lỡ tay giết hắn rồi!”

Vân Dương trách móc.

Kiểu Thố lườm hắn:

“Đừng có mà đổ oan cho ta, hắn chết do trúng độc.”

Vân Dương khó hiểu:

“Túi chứa thuốc độc trong miệng hắn bị ta lấy ra rồi mà.”

Kiểu Thố:

“Chắc chắn trên người hắn vẫn còn giấu độc ở đâu đó, vừa rồi hắn muốn giết tiểu tử kia là giả, lén lấy độc trên người mình mới là thật.”

“Thế thì cũng là trách nhiệm của ngươi, ngươi chịu trách nhiệm trông giữ hắn mà.”

“Ngươi mà còn đổ vạ cho ta nữa là ta trở mặt đấy.”

Vân Dương:

“Xin lỗi, phản ứng bản năng...”

Kiểu Thố nhìn sang Trần Tích:

“Tìm từng nhà một quá chậm, trì hoãn thời gian thì chắc chắn sẽ để vuột mất con cá lớn, ngươi có cách gì không?”

Trần Tích từ từ đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, sờ những đường vân trên tờ giấy Tuyên Thành:

“Giấy Tuyên Thành đều được chế tạo thủ công, mỗi một người thợ lại có những thói quen khác nhau, có người thích cho nhiều vỏ cây thanh đàn, có người thích cho nhiều rơm. Khi dùng đá mài trộn bột giấy, có người thích mài thật mịn, có người muốn nhàn hạ nên mài lợn cợn, công nghệ của giấy Tuyên quyết định giá trị của nó... Tìm được tờ giấy giống nhau là có thể tìm được cửa hàng đó.”

Kiểu Thố sáp lại gần, khom lưng quan sát đường vân của giấy Tuyên Thành một cách cẩn thận, trước kia nàng nhìn tờ giấy Tuyên nào cũng chẳng khác gì nhau...

...

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên ngoài sân, có người cầm vòng cửa trên cửa Chu phủ đập theo nhịp.

Ngoài cửa, một giọng nói khàn khàn nhuộm đẫm tang thương vang lên:

“Chu đại nhân, Trần Tích có ở trong phủ của ngươi không?”

Trong nháy mắt, bên trong sân, Vân Dương, Kiểu Thố, toàn bộ nhóm người mặc áo đen, thậm chí cả Trần Tích đều đồng loạt quay ra nhìn về phía giọng nói vang lên.

Thùng, thùng, thùng.

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa,

Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng gõ cửa có vẻ đột ngột lạ thường.

Những người áo đen trong sân từ từ rút đao dắt trên eo ra, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chờ Vân Dương ra lệnh.

Bọn họ thuộc lớp tinh nhuệ của tinh nhuệ, Trần Tích nhớ lại, từ khi hắn xuyên không lại đây đến bây giờ, ấy thế mà không ai trong số họ nói một câu dư thừa.

Thùng, thùng, thùng.

Người ngoài cửa thấy không ai trả lời, giọng nói đầy tang thương ấy lại hỏi lại:

“Trần Tích, có trong đấy không?”

Trần Tích mờ mịt.

Ai đến tìm mình nhỉ?

Hắn nhìn sang Vân Dương thì thấy sắc mặt người nọ không rõ ràng, thanh niên suy tư một lát rồi đưa mắt ra hiệu cho một người đàn ông áo đen:

“Kéo thi thể vào trong phòng.”

Kiểu Thố nhìn Vân Dương:

“Ai đến?”

“Không cần lo, ta nghe ra được là ai.“

Vân Dương đi ra nhấc then cửa lên.

Cửa mở ra, bên ngoài là một ông lão lưng còng đứng trong bóng đêm, ông lão mặc một chiếc áo dài màu xám, đi giày vải đen đế trắng, nếp nhăn trải đầy khuôn mặt như những khe rãnh trên mặt đất khô cạn.

Râu ông lão dài đến ngực, mái tóc được búi lên đến đỉnh đầu bằng một chiếc trâm màu xanh, râu tóc bạc trắng hết cả, già đến mức không thể già hơn được nữa.

Ông lão trông thấy Vân Dương thì khá bất ngờ, Vân Dương treo khuôn mặt tươi cười lên:

“Diêu thái y, lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe mạnh chứ?”

Ông lão im lặng giây lát:

“Là ngươi à, không phải ngươi đang ở kinh thành à, sao lại đến Lạc Thành rồi.”

Vân Dương giải thích:

“Lâm thời có việc nên đến đây. Vừa hay khi đến thăm Chu đại nhân thì gặp Trần Tích, bèn giữ hắn lại nói chuyện.”

Ông lão hỏi:

“Bệnh ở chân của nội tướng đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn rồi, đỡ hơn rồi, hắn còn khen ngài là thần y đấy, bệnh phong hàn mắc phải ở Sài Than Cục mấy năm trước cuối cùng cũng khỏi.”

Vân Dương cười nói:

“Đáng tiếc ngài không ở lại kinh thành, bằng không thánh thượng đã gọi ngài vào cung rồi.”

“Bệnh của thánh thượng ta không chữa được.”

Ông lão chuyển đề tài:

“Trần Tích đâu rồi, thuốc đã đưa đến nơi thì cũng nên về thôi.”

Vân Dương suy nghĩ chốc lát:

“Trần Tích, mau về với sư phụ đi, xem Diêu thái y quan tâm ngươi chưa này, một bó tuổi rồi mà còn đi xa thế này để đón ngươi.”

Trần Tích không ngờ Vân Dương chịu thả người... Hình như là bởi vì ông lão nhắc đến “nội tướng”?

Hắn vội vàng đi ra ngoài, lúc đi qua Kiểu Thố thì bị nàng kéo lại:

“Về không được nói lung tung, bọn ta sẽ còn đến tìm người .”

Trần Tích không nói gì, nhanh chóng đi ra ngoài cửa:

“Sư phụ, chúng ta về thôi.”

“Ừm.”

Diêu thái y chắp hai tay sau lưng, còng lưng, thong thong đi vào con phố dài, không hỏi một câu.

Trần Tích cảm nhận được sau lưng có hai ánh mắt như móc câu nhìn chằm chằm vào lưng mình, hắn xoay đầu nhìn, Vân Dương và Kiểu Thố đứng ở cửa, nhếch miệng nhìn hắn.