Thiên Lam bước tới trốn sau cái cây cách đó không xa, nhặt một viên đá nho nhỏ, nhắm vào chân tiểu nha hoàn của Tam tiểu thư Thanh Lan mà bắn. Nha hoàn kia chân bỗng nhói một cái rồi khụy xuống, mắt thấy sắp ngã xuống Liên trì thì vội với tay bám lấy thứ gì đó để tránh bị ngã, nhưng không may, đôi tay đó lại níu lấy vạt áo của Thanh Lan khiến cả hai đều ngã xuống hồ Sen, Thanh Lan hoảng loạn la lên kêu cứu, sau lại chợt nhận ra nước trong hồ chỉ đến ngực thì vội đứng lên, đúng lúc này đám nam gia đinh đã chạy tới vì tiếng kêu cứu của Thanh Lan.
Lúc này trông nàng vô cùng thảm, đầu tóc rối loạn, đẫm nước lại dính đầy bùn, trên mặt có vô số vết xước do gai sen tạo ra, y phục xộc xệch, một bên vai bị trề xuống, nha hoàn bên cạnh vội chạy tới " Tiểu thư, người không sao chứ, nô...nô tì t...thật sự không cố ý, tiểu thư, ng...người tha cho ta lần này đi. " Thanh Lan quay sang lườm nha hoàn bênh cạnh, tát nàng một cái thật mạnh, sau đó gầm lên" Ngươi không cố ý? Phải rồi, là cố tình thôi đúng không? " " K...Không phải vậy đâu tiểu thư, n...nô tì thật sự không cố ý đẩy người mà", Thanh Lan không thèm nói gì nữa, quay người đi thẳng về viện, nếu còn ở đây nữa, nàng sẽ chết rét mất, khi về sẽ mách di nương trừng trị ả sau.
Thanh Lam ở sau cái cây, nhịn cười tới sắp ngất, chờ mọi người tản ra, nàng cũng lặng lẽ về viện mình, làm như không có gì xảy ra cả.
Vừa về tới viện, Tiểu Hoa đã chạy tới, lo lắng hỏi" Tiểu thư lúc nãy người đi đâu vậy? Lần sau đi đâu người phải nói trước với ta đó, nhỡ lại có ai bắt nạt hay lừa người thì sao? " Thiên Lam mỉm cười, xoa xoa đầu nàng " Được rồi, ta không phải là không có chuyện gì sao. " nha đầu ngốc Tiểu Hoa này, được Hàn thị cứu mạng nên vô cùng trung thành với Thiên Lam nàng.
Nàng mỉm cười, bước vào trong uống nước, rồi quay sang nói với Tiểu Hoa, " Tiểu Hoa, ngươi cũng biết rồi, ta đã không còn ngu ngốc nữa nhưng ngươi cũng biết, trong phủ này có rất nhiều người mong ta chết, vì vậy việc ta đã khỏi bệnh này phải được giữ bí mật, còn nữa, nếu muốn sống tốt ta buộc phải trở nên tàn nhẫn, có khi là giết người, ta biết ngươi là người hiền lành, việc này đối với ngươi là rất khó, vậy nên ta sẽ cho ngươi suy nghĩ lại, nếu không theo ta được, ta sẽ trả lại khế ước bán thân cho nguơi, trả lại sự tự do cho ngươi. "
Tiểu Hoa im lặng, đầu tiên là ngạc nhiên, sau là xúc động, nước mắt tuôn trào, Tiểu thư thật sự được khai thông rồi, người còn quan tâm ta nữa, nàng vội quỳ xuống, hướng Thanh Lam mà nói " Tiểu thư, mạng ta là do phu nhân cứu về, Tiểu Hoa nguyện theo người cho tới chết! " ánh mắt Tiểu Hoa nhìn thẳng vào mắt Thanh Lam trong lòng thầm hứa sẽ trung thành mãi mãi.
Thiên Lam mỉm cười,đi tới, nâng Tiểu Hoa dậy, nhẹ nhàng nói " Được rồi, Tiểu Hoa, nếu đã vậy, ngươi sẽ là người ta tin tưởng nhất, nhưng nếu ngươi phản bội ta, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi ' muốn sống không được, muốn chết không xong' đó. " Tiểu Hoa rùng mình, cảm giác vừa có cơn gió lạnh vừa thổi qua.
Thiên Lam quay người lại, hướng lên trần nhà, giọng nói nho nhỏ, êm dịu dễ nghe mà lại như con dao găm vào tim người nghe " Các hạ nghe vậy đủ rồi chứ, giờ có thể xuống trả ta ngân lượng rồi chứ? " " Tiểu thư, người đang nói chuyện với ai vậy? " Tiểu Hoa mê man chưa kịp hiểu thì đột ngột, một người từ trên xà nhà nhảy xuống. Tiểu Hoa giật mình, tính kêu người đến thì liền bị Thiên Lam bịt miệng lại nói nhỏ" Người quen, đừng lên tiếng! " Tiểu Hoa gật gật đầu, khi Thiên Lam bỏ tay ra, nàng liền bước ra ngoài, với tay đóng cửa lại rồi ở ngoài canh cửa. Thiên Lam mỉm cười, nha đầu này cũng học thật nhanh.
Người kia toàn thân khí phách, hơi thở cao quí của bậc quân vương, hẳn cũng không phải người bình thường, trùm bộ đồ đen kết hợp với chiếc khăn đen tuyền che hết mặt, chỉ loáng thoáng nhìn ra được ngũ quan mờ nhạt mà tinh xảo kia.
Người kia cũng quan sát thật kĩ nha đầu trước mặt, nhìn như 14, 15 tuổi, xinh đẹp, chưa thoát khỏi nét trẻ con vốn có, dáng người đã phát triển đầy đủ, tà mị lãnh khốc, tâm tư lại vô cùng thâm trầm. Là một đóa hoa hồng yêu mị, khiến người khác trầm mê, muốn tiến lại gần, nhưng quanh thân lại chứa đầy gai sắc nhọn khiến người ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà thôi.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng nói đầy từ tính vang lên " Ngươi phát hiện khi nào? " " Lúc mới bước vào đây" " Tại sao? " " Nhịp thở", người kia hơi giật mình, trước đây đến cả sát thủ chuyên nghiệp cũng không nhận ra khi bị hắn theo dõi, vậy mà tiểu cô nương này chỉ vừa mới bước vào đã phát hiện, còn phân biệt được hắn chính là người tối qua nữa, xem ra tiểu cô nương này không phải người bình thường, nếu có thể thu dưới trướng hắn, có lẽ không tồi.
Người kia đặt trên bàn túi vải chứa đầy bạc, sau đó lại quay sang " Ngươi biết y thuật? " " Có thể nói vậy. " " Có muốn gia nhập dưới trướng ta? Tiền bạc không thành vấn đề. " người kia nhìn thẳng nàng thẳng thắn nói. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói " Con người ta trước giờ không thích nghe người khác sai sử, chỉ nhận tiền làm việc thôi. "