Chương 113: Tôn Bảo Đại Tiên

Dịch: mafia777

Thần tiên? Yêu quái?

Đáp án tốt nhất tuyệt đối là Chí Tôn Bảo(*), nhưng Hàn Nghệ cũng không hồ đồ, biết đây đang là cổ đại, nếu hắn nói mình là Chí Tôn Bảo... thì là Trần Thạc Chân kế tiếp rồi.

(Chí Tôn Bảo là một nhân vật trong phim Đại Thoại Tây Du, là hậu nhân của Tôn Ngộ Không, do Châu Tinh Trì đóng, về sau Chí Tôn Bảo phát hiện mình thật ra là hóa thân của Tôn Ngộ Không chân chính, mọi người xem thêm phim nếu muốn biết chi tiết nhé)

Tuy nhiên nói gì thì nói, Hàn Nghệ cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, bởi vì bản thân hắn cũng cảm thấy không thể tin nổi, nếu hắn nói thật, chính mình là người cầu nguyện, sau đó ông trời liền cho một khối thiên thạch rớt xuống, thỏa mãn nguyện vọng của hắn, nếu nói ra, chính hắn cũng không tin a!

Nhưng kế tiếp Dương Phi Tuyết và Hùng Đệ lại ném ra hai câu hỏi bén nhọn.

"Tiểu Tôn Bảo là thần tiên sao?"

"Tiểu Tôn Bảo là yêu quái sao?"

"...!"

Chẳng nhẽ ta và "Người" đã hết duyên rồi sao, mà không phải thần tiên thì là yêu quái. Hàn Nghệ đột nhiên một tay che đầu: "Ai ôi!!!! Ai ôi!!! Ai ôi!!!!"

Tiểu Dã vội vàng tiến đến đỡ lấy Hàn Nghệ, ân cần nhìn hắn.

"Hàn Nghệ, ngươi như thế nào rồi?"

Dương Phi Tuyết tiến lên một bước, quan tâm hỏi.

"Hàn đại ca, có phải huynh dùng phép quá độ không?"

"Tiểu Béo, đệ thật là quá thông minh."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Không sai, ta đúng là dùng phép quá độ, giờ ta cần nghỉ ngơi một chút, không, nghỉ ngơi thật lâu, các ngươi nhất định không được quấy rầy ta, nếu không ta sẽ tẩu hỏa nhập ma đấy, Tiểu Dã, mau đỡ ta trở về phòng."

"Dạ."

Tiểu Dã vội vàng đỡ Hàn Nghệ hướng vào phòng.

Cuối cùng cũng thoát khỏi hai con quỷ tò mò kia. Hàn Nghệ nhẹ nhàng nhẹ thở ra, lại vừa lúc bị Tiểu Dã trông thấy, ranh con này cười thầm, nhưng không có vạch trần Hàn Nghệ, cậu bé tuy rằng mở miệng nói chuyện, nhưng thật ra cũng không phải là kẻ lắm miệng.

Tiểu Dã đỡ Hàn Nghệ trở lại trong phòng, sau đó bèn rời khỏi.

Hàn Nghệ nằm ở trên giường, nghĩ đến chuyện xảy ra vào hôm nay, cười đến lắc đầu mãi. Nghĩ đi nghĩ lại, dần dần đã ngủ say.

Phải biết rằng ba ngày qua này, hắn chỉ nghỉ ngơi được

một lát, cho dù là người sắt cũng chịu không nổi.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Hàn Nghệ chậm

rãi mở mắt ra. Giấc ngủ này thật sảng khoái, giống như cả

đời này đều không ngủ được đã như vậy, cả người thoải

mái.

  • Ngươi tỉnh rồi.

  • A!

    Vừa mới mở mắt lại nghe thấy tiếng người bên giường,

    làm hắn sợ đến hét to một tiếng.

    Lại nghe tiếng cười khúc khích,

  • Hàn tiên nhân cũng biết sợ sao?

    Hàn Nghệ đã nghe ra đấy là giọng của Tiêu Vân, dụi

    mắt, chỉ thấy Tiêu Vân ngồi cạnh giường, liền lấy chăn

    che mình:

  • Cô…cô muốn làm gì?

    Tiêu Vân ngẩn ngơ:

  • Ta muốn làm gì?

    Hàn Nghệ đã hoàn toàn bị dọa tỉnh, kinh hoảng nói:

  • Tại sao cô lại ở trong phòng ta?

    Tiêu Vân từ tốn nói:

  • Ồ, ta đến để xem ngươi tình chưa, ngươi đâu cần

    phải hoảng hốt vậy?

    Hàn Nghệ kích động nói:

  • Ta hoảng hốt? Nếu như ta đêm hôm khuya khoắc

    ngồi cạnh giường cô, cô sẽ như thế nào?

    Tiêu Vân lắc đầu nói:

  • Ngươi không có can đảm đó.

  • Ặc…Ta không phải không can đảm, ta chỉ là…chỉ

    là có tố chất cơ bản, ai như cô, cả gan nhìn trộm ta ngủ,

    thật là…Chẳng lẽ trinh tiết của đàn ông không phải trinh tiết hay sao, đúng là quá đáng.

    Hàn Nghệ vô cớ cảm thấy uất ức.

  • Ai nhìn trộm ngươi ngủ?

    Tiêu Vân trợn mắt, mô phỏng giọng điệu của hắn nói:

  • Chả biết có gì đáng xem, nếu như ta thích nhìn trộm

    ngươi ngủ, thì dễ dàng biết mấy, trực tiếp đi đến chuồng

    heo là được rồi.

    Hàn Nghệ rối trí, liền đáp:

  • A. Cô mắng ta là heo?

  • Ta không hề nói vậy.

    Tiêu Vân mấp máy môi lại nói:

  • Nhưng mà cũng giống lắm đấy, ngáy ngủ lại còn

    chảy nước miếng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

  • Vậy…vậy sao?

    Hàn Nghệ sờ mép miệng theo bản năng, không phát

    hiện có dịch thể bất minh, bèn biết mình đã bị lừa, không

    khỏi trừng mắt nhìn Tiêu Vân:

  • Cô đừng chuyển hướng đề tài, cô còn chưa nói tại

    sao cô lại ở trong phòng ta?

    Tiêu Vân đáp:

  • Ngươi thật không biết lòng tốt của người ta, ta thấy

    ngươi ngủ lâu như vậy bèn qua đây xem sao.

    Hàn Nghệ hỏi:

  • Ta đã ngủ lâu lắm sao?

  • Trời cũng sắp sáng rồi, ngươi nói thử xem?

    Hàn Nghệ mơ hồ nhớ rằng lúc mình ngủ trời tờ mờ

    sáng, bây giờ đã trời sáng hẳn, vậy hắn đã ngủ hẳn một

    ngày, chớp chớp mắt:

  • Không ngờ ta ngủ lâu như vậy.

    Nói rồi, hắn lại hỏi:

  • Đúng rồi, bây giờ tình hình bên ngoài ra sao?

    Tiêu Vân thoáng nghĩ nhìn Hàn nghệ nói:

  • Hàn Nghệ, chẳng phải ngươi nói ngươi không thích

    làm quan sao?

    Hàn Nghệ sửng sờ, gật đầu một cái.

    Tiêu Vân lại nói:

  • Vậy tại sao ngươi lại quan tâm chuyện vốn là người làm quan nên quan tâm?

    Hàn Nghệ khẩu khí không tốt bảo:

  • Ta chỉ quan tâm những điều ta nghĩ cần phải quan

    tâm, làm điều ta muốn làm, chỉ đơn giản vậy thôi.

    Tiêu Vân ngẩng đầu suy nghĩ, rồi nói:

  • Chiều hôm nay nhị công tử đến tìm ngươi, nhưng ta

    cho Tiểu Mập nói với y rằng ngươi còn đang ngủ, hôm

    khác hãy đến.

    Hôm khác? Hàn Nghệ nói:

  • Người ta là Nhị công tử nhà họ Dương, cô nói như

    vậy, chẳng lẽ không sợ chọc giận y sao?

    Tiêu Vân đáp:

  • Ta đây không quản chuyện này, ngươi là chồng ta,

    ta đúng lý phải chịu trách nhiệm cho thân thể của ngươi.

    Cũng như ngươi nói, làm chuyện nên làm, chỉ đơn giản

    vậy thôi.

    Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vân, hai tay gối lên đầu,

    không nói tiếng nào.

    Trong phòng một hồi trầm mặc.

    Tiêu Vân đột nhiên hô:

  • Hàn Nghệ.

  • Hả?

  • Nay phản quân đã lui, chúng ta về nhà đi.

    Chúng ta về nhà đi! Trong lòng Hàn Nghệ đột nhiên

    nhảy dựng, ngoài miệng lại cười nói:

  • Sao cơ? Ở nơi này không tốt sao, hoàn cảnh tốt,

    phòng ở lớn, bàn ghế đầy đủ hết, hơn nữa còn không cần

    nấu cơm giặt giũ, ta cảm thấy nơi này rất thích hợp cô a!

    Tiêu Vân hừ nhẹ một tiếng, nói:

  • Thì sao, nơi ở có tốt đến đâu cũng là của người khác, sao cũng không tốt bằng nhà mình, ta ở nơi này

    không quen chút nào. Hàn Nghệ, hôm nay chúng ta hãy

    về nhà đi, nhà mới chúng ta vừa xây xong, ta còn chưa ở

    qua.

    Hàn Nghệ thấyTiêu Vân vẻ mặt cầu xin, kỳ thật hắn

    cũng không muốn ở nơi này, vì thế nói:

  • Được rồi, được rồi, nhưng ta còn phải đi Dương phủ

    một chuyến, hỏi rõ ràng tình huống trước rồi nói sau.

    Tiêu Vân vui sướng gật gật đầu,

  • Ta đi thu dọn hành lý ngay.

    Hàn Nghệ xuống giường, tắm nước nóng xongbữa

    sáng cũng chuẩn bị xong, Hùng Đệ, Tiểu Dã hai tiểu tử

    kia cũng đã thức dậy.

  • Hi hi, Hàn đại ca.

    Hùng Đệ mỗi tay cầm một bánh bao thịt lớn đã bị gặm

    mất một nửa. Nhìn sang Hàn Nghệ, mờ ám trừng mắt

    nhìn.

    Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Hàn Nghệ nhìn

    Hùng Đệ nói:

  • Ta nói Tiểu Mập, có phải đệ có chuyện gì muốn

    nói với ta hay không?

    Hùng Đệ gật đầu mãnh liệt.

    Hàn Nghệ nói:

  • Vậy đệ hãy nói a, đừng cứ nháy mắt với ta, ta không

    thích nam nhân nhìn chằm chằm ta, đặc biệt trong miệng

    còn ngậm đồ ăn.

    Nói thầm. Tiểu Mập càng ngày càng tà ác rồi, hôm qua

    nhìn chằm chằm mông ta, hôm nay lại không ngừng

    phóng điện với ta, chẳng lẽ bị Thẩm Tiếu dạy hư rồi.

    Hùng Đệ nghe rồi, vội vàng đem thức ăn trong miệng

    nuốt vào, lại ha hả nói:

  • Hàn đại ca, ta cầu xin huynh một chuyện được

    không nào.

  • Chuyện gì?

  • Huynh có thể dạy ta một chút tiên pháp không, ta ---

    ta không muốn học tiên pháp lợi hại, ta chỉ là muốn

    giống Tiểu Dã. Gầy một chút, chạy nhanh một chút, nhảy được cao một chút, ừ ---tốt nhất tửu lượng cũng tốt chút,

    như vậy, ta sẽ không lần nào cũng đều liên lụy huynh và

    Tiểu Dã rồi, còn có thể cùng các ngươi chè chén.

    Như thế mà còn không gọi là tiên pháp lợi hại, ngươi

    có biết hay không, cho đến 21 thế kỷ cũng có vô số nữ

    nhân vì thế mà u sầu. Thậm chí còn tuyệt thực giảm béo,

    Tiểu Mập, đệ thật sự là làm khó ta.

  • ...!

    Hàn Nghệ đối diện với khuôn mặt hồn nhiên lương

    thiện của Hùng Đệ, chỉ có thể lựa chọn chạy trối chết.

    Nhưng vừa ra khỏi cửa, Hàn Nghệ bị một cỗ khói đặc

    uống chết khiếp,

  • Oa con mẹ nó! Là ai phóng hỏa trong này, khụ khụ

    khụ …

  • Tiểu Tôn Bảo ra đây kìa.

  • Bảo Tôn đại tiên ra đây rồi.

    Oa! Đây là tình huống gì vậy?

    Hàn Nghệ xuyên qua sương khói dày đặc, chỉ thấy

    trước mặt đông nghịt người. Mỗi người tay cầm một nén

    hương, lạy trước mặt hắn.

  • Bọn họ đang làm gì đó?

    Hàn Nghệ dò hỏi một hộ vệ bên cạnh.

  • Hàn công tử …không, tiểu Tôn Bảo đại tiên, bọn họ

    là tín đồ của người.

    Hộ vệ này cung kính nói, chỉ sợ với Dương Tư Nột gã

    cũng không cung kính như vậy.

  • Tín đồ?

    Hàn Nghệ cả kinh.

  • Tôn Bảo đại tiên.

    Chỉ nghe được một tiếng kêu la kích động. Một vị phụ

    nhân xông đến trước mặt Hàn Nghệ, bùm một tiếng, quỳ

    trên mặt đất, mặt đầy nước mắt nói:

  • Tôn Bảo đại tiên, van xin ngươi hãy cứu chồng của

    ta, cầu xin ngươi hãy cứu chồng của ta.

    Hàn Nghệ theo bản năng nói:

  • Chồng ngươi như thế nào?

  • Chồng của ta bệnh liệt giường đã đã nhiều năm rồi,

    van cầu đại tiên hãy cứu hắn đi.

  • Việc này ngươi hãy đi tìm lang trung đi, sao lại tới

    tìm ta.

  • Người là đại tiên mà.

  • Ách…!

  • Tôn Bảo tiên nhân.

    Chỉ thấy lại có một lão nam nhân quỳ gối trước Hàn

    Nghệ, nước mắt tuôn đầy mặt nói:

  • Tôn Bảo tiên nhân, tiểu lão nhân vẫn luôn giữ

    khuôn phép, không biết ông trời vì sao lại trừng phạt tiểu

    lão nhân như vậy.

  • Đại thúc, ngươi lại thế nào vậy?

  • Ta cùng người phụ nữ kia lập gia đình ba mươi

    năm, nhưng phụ nữ kia bụng vẫn không có động tĩnh,

    kính xin Tôn Bảo tiên nhân ban thưởng một đứa con cho

    tiểu lão nhân, tiểu lão nhân xin khấu đầu cho người.

    Hàn Nghệ buồn bực nói:

  • _Cầu con thì ngươi tìm Quan Âm đi a! Ngươi tìm ta

    làm gì?

  • Tiểu lão nhân sao thể không đi, nhưng Quan Âm Bồ Tát người không để ý tiểu lão nhân.

    Nếu bà ấy để ý ngươi, ta đây cũng đi. Hàn Nghệ trợn

    trắng mắt nói:

  • Đại thúc, ngươi đây cũng có tuổi rồi, nhìn rộng một

    chút, ta đây quả thật lực bất tòng tâm.

  • Tiểu Tôn Bảo đại tiên.

    Lại nghe được một tiếng kêu la tràn đầy tình cảm mãnh liệt.

  • Ngừng ngừng ngừng!

    Hàn Nghệ khẩn trương đưa tay, dứt lời người quát to

    này, lại nhìn sang đám dân chúng nói:

  • Các vị, các vị, ta không là thần tiên gì cả, ta chỉ là

    một người bình thường mà thôi. Khụ khụ khụ, các vị,

    đừng như vậy, ta sắp bị các ngươi hun chết rồi. Thôi đi,

    thôi đi, nói với các ngươi cũng như không, ta có việc đi trước, các ngươi muốn làm như thế nào thì như thế đó.

    Nói xong hắn liền đi đến bên người một hộ vệ nói:

  • Nhanh đi chuẩn bị ngựa xe, ta có chuyện gấp đi

    Dương phủ.

    Hộ vệ kia kinh ngạc nói:

  • Ngựa… xe ngựa?

    Hàn Nghệ kinh ngạc nói:

  • Ngươi kinh ngạc như vậy làm gì, này có cái gì

    không ổn sao?

    Hộ vệ kia ngẩn ra, nói:

  • Ồ, không --- không phải, tiểu nhân nghĩ là tiên nhân

    người không cần xe ngựa.

    Hàn Nghệ hoang mang nói:

  • Lời này là sao?

    Hộ vệ kia đáp:

  • Đại tiên ngươi đều là bay ở trên trời ạ.

  • Ách....! Bay ở trên trời đó là điểu nhân. ok?