Dịch: mafia777
Thật sự là một tiếng sấm sét giữa đất bằng a!
Không thể nào!
Điều này hoàn toàn không có khả năng!
Đây con mẹ nó nhất định là ảo giác!
Không thể nào, ta đây từ nhỏ đã nhìn sao băng ước
nguyện mà lớn lên đấy, mọi sự đều không như mong
muốn, không một ngoại lệ, ta không đi theo bước chân
của cô bé bán diêm đã là sự may mắn to lớn rồi!
Hàn Nghệ ngây người như ngỗng, không nhúc nhích, mồ hôi đầm đìa.
Tiêu Vân cũng không tốt hơn chỗ nào, ngón út khẽ run: "Hàn..Hàn Nghệ, ngươi…ngươi có nghe thấy không?"
"Ta..ta nghe thấy rồi!"
"Này…này có thật không?"
"Cô cấu thử đùi cô, xem liệu có phải thật không."
"Ờ."
"Ai da!"
Hàn Nghệ đột nhiên cảm thấy một phen đau đớn trên đùi, bèn tỉnh ngộ, căm tức nhìn Tiêu Vân nói: "Cô cấu ta làm gì?"
Tiêu Vân manh manh trả lời: "Cấu ngươi ta không đau a!"
Lời vừa dứt, nàng bỗng đứng dậy, nói: "Đây…Đây không phải là đang nằm mơ, ôi! Chẳng lẽ..."
điều ước của ngươi linh nghiệm? Xong rồi, xong rồi.
Hàn Nghệ mờ mịt nói: "Đại tỷ, cho dù điều ước của ta linh nghiệm, đó cũng là chuyện tốt, gì mà gọi là xong rồi?"
Tiêu Vân buồn bực nói: "Ta không làm trâu làm ngựa cho ngươi đâu."
Hóa ra là việc này à, hừ, cô là nữ nhân nổi danh là không chữ tín, ta tin cô thì quỷ đến đấy. Hàn Nghệ trợn mắt nói: "Được rồi, được rồi, cô sẵn lòng, ta còn không muốn."
Đang lúc này, nghe thấy một tiếng két, lại một tiếng nói: "Hàn đại ca, xảy ra chuyện gì vậy, ta hình như nghe thấy một tiếng sét đánh."
Chỉ thấy Tiểu Béo và Tiểu Dã hai cậu bé dụi dụi mắt từ trong nhà bước ra. Xem ra đây là sự thật rồi.
Hàn Nghệ lại cùng Tiêu Vân liếc mắt nhìn nhau.
"Đây là thật, ngươi không lừa ta a!"
Tiêu Vân bỗng nhiên quắt miệng, tựa như sắp khóc.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ta lừa gì cô."
"Thì ra cầu nguyện với sao băng có thể thành trở thành sự thật."
Tiêu Vân nói: "Ta thấy qua nhiều sao băng như vậy, chẳng ước nguyện nào thành, ta…ta…"
Lỗ rồi!
Tiêu Vân cũng cảm thấy mình lỗ lớn rồi, nhiều điều ước như vậy, lãng phí một cách vô ích.
"...!"
Hàn Nghệ câm nín một trận, đương nhiên là hắn gạt người đấy, nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ông trời muốn thành, hắn cũng không thể tránh được ạ!
Tuy nhiên trò đùa này hơi lớn!
"Hàn ca ca, Đại tỷ tỷ, mọi người đang nói gì thế?"
Hùng Đệ, tiểu Dã đi đến cạnh bọn hắn, nhìn họ với vẻ hiếu kì.
Tiêu Vân đâu còn tâm tư nói chuyện.
Hàn Nghệ xoa trán nói: "Chúng ta đang nói về một câu chuyện bi thương."
Lúc này, lại nghe một tiếng vang lớn bên ngoài.
Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức nói:
Các ngươi đợi ở đây trước đã, ta ra ngoài xem thử.
Hùng Đệ và tiểu Dã cũng muốn đi theo, nhưng hắn
không đồng ý. Bảo họ đợi ở đây, sau đó vội vàng đi ra,
nhưng mà hắn không đi một mình, nay hắn là đối tượng
được bảo hộ trọng điểm, Dương Triển Phi đã an bài mười
vị cao thủ bảo vệ bên cạnh hắn.
Ra đến bên ngoài, chỉ thấy trên đường là từng nhóm một binh sĩ chạy gấp qua.
Đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ sao băng kia rơi vào
trong thành hả, nếu như vậy thì ta sẽ là tội nhân thiên cổ.
Hàn Nghệ đang chuẩn bị tìm người để hỏi thử. Đột
nhiên ba năm tiêu kỵ đến trước hắn:
Hàn công tử, Ngươi ở đây thật tốt, Nhị công tử chúng
ta mời ngươi lập tức đến tường Nam.
Hàn Nghệ khẽ giật mình, gật đầu một cái bèn lên xe
ngựa, đi về phía tường Nam.
Đến tường Nam, chỉ thấy Dương Triển Phi đang đứng
bên tường mắt chăm chú nhìn về phương xa.
Nhị công tử, Hàn công tử đến.
Dương Triển Phi nói:
Hàn tiểu ca, trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta a!
Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi:
Có ý gì?
Ngươi mau qua đây.
Dương Triển Phi vội vã kéo Hàn Nghệ đến bên tường,
sau đó chỉ vào phương xa bảo:
Ngươi xem bên đó.
Hàn Nghệ nhìn theo, chỉ thấy nơi ấy ánh lửa xung thiên, không cần nghĩ cũng rõ là do Vành Đai Thiên
Thạch đem đến.
Dương Triển Phi hân hoan nói:
Ngươi nhất định đoán không được, ban nãy là trời
giáng thần thạch, liền rơi trúng chỗ đó.
Ta đoán không được, là bởi vì thiên thạch này do ta
cầu nguyện mà tới. Hàn Nghệ cũng không hứng thú lên
tiếng.
Dương Triển Phi lại nói tiếp:
Ngươi càng đoán không được, nơi thiên thạch rơi
xuống, hình như chính là quân doanh của quân địch.
Không trùng hợp vậy chứ!
Hàn Nghệ khiếp sợ, ông trời cho hắn cái thiên thạch
này đã là nể mặt hắn rồi, không ngờ cái mặt mũi này lại
lớn như vậy, thiên thạch thật sự rơi ngay quân doanh của
địch, không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ ông trời đang đền bù cho ba trăm sáu mươi năm điều ước không được thực hiện
lúc trước của ta sao.
Dương Triển Phi nói:
Lúc này vẫn chưa rõ, ta đã sai ngươi đi thám thính,
tin chắc rất nhanh sẽ có tin tức thôi.
Nói rồi tay trái y nắm chặt dùng sức đánh vào tay phải:
Thiên thạch này có thể diệt sạch quân địch, vậy thì tốt
rồi.
Hàn Nghệ nghe được nhướn mày, bảo:
Nhị công tử, bọn họ có hơn nửa số là bá tánh.
Dương Triển Phi sững sờ, nói:
Nhưng ai bảo họ tạo phản, đây là do họ tự chuốc lấy,
oán được ai, ngươi nghĩ xem, trước khi bọn họ tiến công
Dương Châu, có nghĩ đến nơi ấy cũng có hơn nửa là bá
tánh.
Hàn Nghệ ngẩn ra, không nói thêm nữa, dù sao không phải người của cùng một thời đại, tư tưởng khó tránh sự
bất đồng.
Một lúc sau, một tên lính thăm dò chạy nhanh lên
tường thành:
Bẩm Nhị công tử, thiên thạch quả thật rơi ngay doanh
đại quân địch.
Cái gì?
Hàn Nghệ cả kinh, suýt nữa thì cắn đứt lưỡi mình, liệu
có quá huyền hoặc không, đến nay hắn vẫn cảm thấy như
mình đang nằm mơ.
Dương Triển Phi đại hỉ, hỏi:
Vậy quân địch có bị thiên thạch tiêu diệt hoàn toàn
không?
Vậy thì không, thiên thạch ấy không lớn lắm, chỉ tiêu
hủy vài liều trại của tiền quân địch, nhưng nay bọn quân địch đã loạn thành một bầy.
Dương Triển Phi vẻ hơi tiếc nuối, nói:
Đáng tiếc bây giờ đang là đêm khuya, mà ta còn
chuyện chưa bố trí, nếu không bây giờ tiến công, nhất
định sẽ toàn thắng.
Ở cổ đại dạ chiến rất là nguy hiểm, không như trong
phim, lúc nào cũng có thể dạ chiến, thật ra thì ở cổ đại nó
rất hiếm, hơn nữa trước đó phải bày trận tinh mật, vì lúc tối ngay cả người còn nhìn không rõ, bừa bãi xông ra là
rất nguy hiểm.
Hàn Nghệ nói:
Ta cũng không tán thành tiến công, nhị công tử nghĩ
đến thì Trần Thạc Chân nhất định cũng nghĩ đến, đêm
hôm khuya khoắt, nếu Trần Thạc Chân tương kế tựu kế
mai phục binh ở hai bên đường, chúng ta nhất định là có
đi không về.
Dương Triển Phi gật đầu thờ dài:
Cơ hội tốt thế mà bỏ lỡ, quả thật không can tâm!
Hàn Nghệ chuyển mắt, cười bảo:
Nhị công tử nói đúng, đây là ông trời giúp ta, chúng
ta không thể lãng phí mất cơ hội này.
Dương Triển Phi hân hỉ nói:
Chẳng lẽ ngươi có biện pháp.
Hàn Nghệ nói:
Nhị công tử hoàn toàn không cần phái người tiến
công, chỉ cần lặng lẽ phái người mai phục phụ cận doanh
địa địch, sau đó gõ trống chiến, chúng ta còn có thể tương
kế tựu kế, Trần Thạc Chân không phải nói ả là môn nhân
của Thái Thượng Lão Quân sao, chúng ta bèn nói ả thật ra
chỉ là tọa kỵ gì đó của Thái Thượng Lão Quân, lén xuống
trần, tạo hóa yêu tinh, vọng tưởng nhiễu loạn nhân gian,
đã vi phạm thiên quy, vì thế trời phái thần phật truy bắt ả
về thiên đình. Vì thế, tín đồ của ả sẽ hoài nghi ả, như vậy, không những đả lùi chúng, mà còn hoàn toàn đánh sập
chúng.
Người không có học như hắn, cũng chỉ là ngồi xem
trong Tây Du Kí bên nhà người ta nói vậy.
Dương Triển Phi nghe xong ánh mắt trách gấp nói:
Diệu! Diệu! Diệu! Kế này thật diệu! Ta đi an bài
ngay.
Thời gian gấp bách, y lập tức đi an bài.
Trần Thạc Chân này đúng là xui xẻo thật, ban ngày thì
bị không thành kế của Hàn Nghệ lừa đến dục tiên dục tử.
Tối nay lại chịu trận đại nạn, đúng thật xui xẻo, uống
nước cũng lạnh cũng bị dắt răng.
Ngay lúc phản quân loạn thành bầy, bên trên hai tòa
núi lớn bỗng vang lên tiếng trống chiến cấp bách.
Như vậy khiến phản quân sợ chết khiếp, bọn chúng
còn chưa thoát khỏi sự không kích của thiên thạch, nay lại
gặp quân Đường tiến công sang, nhất thời hoảng loạn,
phải biết rằng chúng đều là dân thường, không hề trải qua
huấn luyện, nếu như thắng ngay từ trận đầu, kia còn dễ
nói, nếu như gặp phải tai nạn, vậy thì khó khống chế.
Lại nghe không ít người cùng kêu to. Nói gì Trần Thạc
Chân chẳng qua là tọa kỵ của Thái Thượng Lão Ông, lén
lút xuống phàm, hóa thân yêu tinh, mưu đồ họa hại trần gian. Nay khiến ông trời tức giận, cố mệnh thần phật gián
trần thu thập yêu tinh.
Lần hô này là không xong rồi, vì bọn phản quân ban
ngày mới thấy thần phật lâm thế, mà ban đêm thiên thạch
liền rơi xuống, điều này khó khiến người khác tin tưởng.
Nếu Trần Thạc Chân ngươi đúng là tiên nữ, ông trời phải
giúp ngươi mới phải, thiên thạch này cũng phải đứng về
phía ngươi. Tại sao lại rơi ở phía chúng ta, có thể thấy
thần phật là thiệt, như vậy Trần Thạc Chân ngươi chính là…
Tuy không biết nội bộ phản quân như thế nào. Nhưng
đêm hôm ấy, trời còn chưa sáng thì bọn chúng đã rút lui
toàn bộ.
Trận chiến này quả thật không thể đánh tiếp.
Nguy cơ Dương Châu, lập tức được giải trừ.
Hàn Nghệ cũng không ngờ, đây quả thật là một cuộc
chiến kinh điển, chỉ sợ khó có thể phục chế được.
Bất kể thế nào, phản quân đi rồi, ngay cả một mũi tên
cũng không cần bắn ra, bọn chúng đã rút lui rồi. Trong
thành Dương Châu một mảnh vui mừng, hạnh phúc đến
quá nhanh, họ thật sự không chuẩn bị chút nào.
Trời đã sáng choang.
Hàn Nghệ kéo theo một thân mệt mỏi trở về nơi ở, chỉ
thấy ba người đang đứng bên trong, bao gồm Hùng Đệ,
Tiểu Dã, còn có Dương Phi Tuyết.
Hàn Đại Ca về rồi.
Cùng với một tiếng kêu hét của Hùng Đệ.
Hùng Đệ và Tiểu Dã lập tức bay ra ngoài, mỗi người
kéo một tay của Hàn Nghệ, lôi hắn vào trong vườn.
Hàn Nghệ cười bảo:
Sao hôm nay hai ngươi nhiệt tình thế, Dương cô
nương sớm thế!
Hử! Tình huống gì thế này?
Hàn Nghệ thấy ba người bọn họ không ngừng vây
quanh hắn, đánh giá từ mặt đến mông, trong lòng tò mò:
Các ngươi làm gì thế?
Ba người không nói, vẫn chỉ vây quanh hắn mà xoay
vòng, nhất là Hùng Đệ, thậm chí còn khom người hai tay
chống gối, đem mặt hướng về phía đít hắn, ra sức nhìn
vào.
Hàn Nghệ vội quay người sang chỗ khác:
Tiểu Mập, đệ học ai thế, đệ còn nhìn thì cẩn thận ta
đánh đệ đấy.
Hùng Đệ và tiểu Dã, Dương Phi Tuyết ba người trao đổi ánh mắt, ai nấy đều tràn đầy nghi hoặc.
Bọn người này sao thế nhỉ?
Hàn Nghệ bảo:
Các người nhìn đủ chưa vậy?
Ba người vẫn im lặng.
Thần kinh! Hàn Nghệ cũng lười hỏi, hắn thật sự rất mệt, tiện tay lấy rượu để lại trên bàn đá từ hôm qua, rót
cho mình một ly, một hơi rót vào miệng.
Thần tiên? Yêu quái?
Dương Phi Tuyết đột nhiên nói.
Phụt!
Hàn Nghệ nghe thấy lời kịch quen thuộc này, tức khắc phun hết một miệng rượu, vừa tức vừa cười bảo:
Gì mà thần tiên yêu quái, ta còn là Chí… tiểu Tôn