Chương 58: Tử Ngọc Linh Thủy

Sau khi Vương Minh Chiến trở lại chỗ ngồi. Lâm Hoài Cương lấy ra một tiểu chu màu xanh lớn chừng bàn tay rồi lắc nhẹ một cái, tiểu chu màu xanh bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn rồi phình ra, dài ra ba bốn trượng, lấp lánh linh quang, phía trước thân thuyền được điêu khắc một hoa văn hình trăng tròn.

“Linh khí phi hành thượng phẩm Thanh Nguyệt Chu. Giá quy định là 200 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn 20 viên linh thạch.”

Luyện chế linh khí phi hành rất khó, còn quý giá hơn so với linh khí phòng ngự. Linh khí phi hành là phương tiện di chuyển thường được tu sĩ Luyện Khí sử dụng.

“Hai trăm ba mươi!”

“Hai trăm năm mươi!”

“Hai trăm bảy mươi!”

······

Sau bảy tám lần tăng giá, Thanh Nguyệt Chu được một vị khách quý trên lầu mua lại với giá 500 viên linh thạch.

Lâm Hoài Cương ho nhẹ một tiếng, trên mặt nở một nụ cười, chắp tay nói: “Đã để các vị đạo hữu phải đợi lâu. Tiếp theo sẽ tiến hành đấu giá bảo vật áp trục.”

Hắn lấy từ trong Túi Trữ Vật ra một hộp gỗ màu đỏ, lấy từ bên trong ra hai tấm phù triện lập loè hồng quang. Mặt ngoài phù triện phủ đầy những đốm đỏ, giống như là mưa sao băng.

“Linh phù nhị giai hạ phẩm Lưu Tinh Hỏa Vũ Phù, có thể so sánh với một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ tầng ba. Lưu Tinh Hỏa Vũ Thuật là pháp thuật có phạm vi công kích lớn, uy lực cực mạnh. Giá quy định là 200 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá, không thể thấp hơn 20 viên linh thạch.”

Vừa dứt lời, trong một gian phòng nào đó trên lầu hai truyền đến một giọng nói của nam tử: “Hai trăm.”

“Hai trăm ba mươi!”

“Hai trăm năm mươi!”

······

Cuối cùng hai tấm Lưu Tinh Hỏa Vũ Phù này được một vị khách quý trên lầu ba mua lại với giá 700 viên linh thạch.

Trong một gian phòng nào đó trên lầu ba có năm vị tu sĩ đang ngồi vây quanh một cái bàn. Năm vị tu sĩ gồm có ba nam và hai nữ, người lớn tuổi nhất là một bà lão mặc bạch bào, tóc đã bạc trắng, trên mặt đã có nếp nhăn.

Xem linh áp cường đại đang tỏa ra từ trên người bà lão mặc bạch bào, hiển nhiên bà là một tu sĩ Trúc Cơ.

Một thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy lụa màu đỏ đang cầm hai tấm Lưu Tinh Hỏa Vũ Phù vừa mua được, vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ.

Một thanh niên hiền lành mặc nho sam màu lam nhìn chằm chằm vào thiếu nữ mặc váy đỏ, nói: “Tam muội, muội quá tùy hứng. Vậy mà lại xin lão tổ tông giúp muội mua hai tấm Lưu Tinh Hỏa Vũ Phù này, vạn nhất chúng ta không có đủ linh thạch để mua một bình Tử Ngọc Linh Thủy thì sao, để xem lúc trở về phụ thân sẽ thu thập muội như thế nào.”

Thiếu nữ mặc váy đỏ nhếch miệng, thản nhiên nói: “Dương gia chúng ta là một trong ba gia tộc tu tiên đứng đầu ở Giang Châu. Chúng ta không thiếu 700 viên linh thạch này. Muội nghe nói không chỉ có một bình Tử Ngọc Linh Thủy, chúng ta nhất định có thể đấu giá những bình khác. Hơn nữa, đây là lão tổ tông chủ động đấu giá mua cho muội, không phải do muội khóc lóc đòi mua.”

Bà lão mặc bạch bào nhìn hai người với ánh mắt cưng chiều, vẻ mặt ôn hoà, nói: “Tư Hồng, ngươi nghĩ nhiều rồi. Lần này ta đích thân xuất mã, làm sao có thể thiếu được linh thạch được. Ngoại trừ Tử Ngọc Linh Thủy, nếu ngươi coi trọng vật phẩm đấu giá áp trục nào, tổ mẫu có thể giúp ngươi mua.”

“Đa tạ tổ mẫu, vẫn là đấu giá mua được một bình Tử Ngọc Linh Thủy rồi nói sau. Có Tử Ngọc Linh Thủy, nói không chừng Dương gia chúng ta có thể có thêm một vị tu sĩ Trúc Cơ, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”

Bà lão mặc bạch bào lộ vẻ tán thưởng, nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.

Lâm Hoài Cương rất hài lòng với cái giá này. Hắn lấy ra vật phẩm đấu giá áp trục thứ hai là hai bầu rượu màu xanh ngọc. Sau khi mở nắp một trong hai bầu rượu, một hương thơm đặc biệt nồng đậm tỏa ra.

Vương Trường Sinh ngồi khá gần bệ đá, ngửi được mùi rượu nồng đậm, trong lòng hắn cảm thấy rất sảng khoái.

“Đây là hai bình Tử La Linh Tửu. Linh tửu này được nấu bằng nhiều loại linh dược nhị giai, cất trong hầm thêm hai năm mới có thể uống được. Nếu tu sĩ Trúc Cơ Kỳ uống rượu này sẽ có hiệu quả tinh tiến pháp lực. Giá quy định là 200 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn 20 viên linh thạch.”

“Hai trăm hai mươi viên linh thạch!”

“Hai trăm bốn mươi!”

“Hai trăm sáu mươi!”

······

Sau vài chục lần tăng giá, hai bình Tử La Linh Tửu được một vị khách quý ở trên lầu hai mua lại với giá 700 viên linh thạch.

Trong một gian phòng nào đó trên lầu hai, một nam tử mặt tròn trịa có ria mép nhìn hai bầu rượu màu xanh ngọc với ánh mắt rực lửa.

Hắn cầm một bầu rượu lên, tự rót cho mình một chén rồi bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

“Rượu ngon, rượu ngon, rượu ngon. 700 viên linh thạch này thật đáng giá.”

Trên mặt nam tử mặt tròn lộ ra thần sắc say mê, tán dương.

Ngồi cạnh hắn là hai thanh niên khoảng chừng 20 tuổi, ngũ quan của hai người giống nhau như đúc, một người mặc trang phục màu xanh, một người mặc nho sam màu lam.

“Nhị thúc. Trên người chúng ta không có nhiều linh thạch, người đừng đấu giá nữa. Nếu không chúng ta cũng không có cách nào đấu giá được một bình Tử Ngọc Linh Thủy đâu. Chúng ta trở về cũng không có cách nào bàn giao với phụ thân.”

Thanh niên mặc áo lam cau mày, trong giọng nói để lộ ra một tia bất đắc dĩ.

“Xem ngươi nói kìa, không phải ta chỉ bỏ ra 700 viên linh thạch để mua hai bình linh tửu thôi sao! Ta nhất định có thể mua được một bình Tử Ngọc Linh Thủy. Ta không tin là có người có thể cạnh tranh với Tiền gia chúng ta. Nếu luận về tài lực, Tiền gia chúng ta dám nhận thứ hai ở Vân Châu thì không ai dám nhận thứ nhất.”

Nam tử mặt tròn ngạo nghễ nói, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

Thanh niên mặc thanh sam nhíu mày, khuyên nhủ: “Nhị thúc, không chỉ có gia tộc tu tiên ở Vân Châu, Giang Châu, Ninh Châu tham dự hội đấu giá lần này mà ngay cả Tần gia Vũ Châu cũng tới đây. Người không nên tùy tiện đấu giá, vạn nhất chúng ta không có đủ linh thạch thì sẽ không tốt. Chờ chúng ta lấy được Tử Ngọc Linh Thủy thì khi trở về, hai huynh đệ chúng cháu sẽ cùng với người nâng ly ba ngày ba đêm có được không?”

“Biết rồi, biết rồi.”

Nam tử mặt tròn đáp ứng.

Lâm Hoài Cương lấy ra vật phẩm đấu giá áp trục thứ ba là một quyển trục màu xanh. Cổ tay hắn rung lên, quyển trục màu xanh bay khỏi tay rồi hắn đánh một đạo pháp quyết vào quyển trục.

Quyển trục màu xanh mở ra giữa không trung, bức họa bên trong là một con hùng ưng đang giương cánh bay cao. Bức tranh vẽ hùng ưng rất sống động.

“Pháp khí phi hành hạ phẩm Hùng Ưng Đồ, tốc độ phi hành cực nhanh. Giá quy định là 200 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn 30 viên linh thạch.”

“Hai trăm ba mươi!”

“Hai trăm sáu mươi!”

“Ba trăm!”

······

Cuối cùng, Hùng Ưng Đồ được một vị khách quý trên lầu mua lại với giá 570 viên linh thạch.

Ba vật phẩm áp trục đã được đấu giá. Các tu sĩ ở đây đều muốn biết vật phẩm đấu giá tiếp theo có phải là linh vật phụ trợ Trúc Cơ hay không, vẻ mặt các tu sĩ ở đây đều mong chờ nhìn Lâm Hoài Cương.

Dưới ánh nhìn của các tu sĩ, Lâm Hoài Cương lấy ra một chiếc hộp gấm màu xanh dài hơn một trượng, rộng chừng một thước. Bên trong hộp gấm đựng bốn thanh đoản kiếm lập loè thanh quang, bốn thanh đoản kiếm màu xanh có chiều dài giống hệt nhau.

“Nguyên một bộ phi kiếm Thanh Dương Kiếm. Mỗi một thanh đều là pháp khí hạ phẩm, được luyện chế từ Thanh Dương Linh Trúc trăm năm. Sử dụng bốn thanh phi kiếm cùng một lúc thì uy lực cực lớn. Giá quy định là 300 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn 50 viên linh thạch.”

“Ba trăm!”

“Ba trăm năm mươi!”

“Bốn trăm!”

······

Cuối cùng, bộ Thanh Dương Phi Kiếm này được một vị khách quý trên lầu bốn mua lại với giá 1,200 viên linh thạch.

Trong một gian phòng nào đó trên lầu bốn, một mỹ phụ trung niên dáng người đầy đặn đang cầm một thanh Thanh Dương Kiếm, vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ.

Đứng cạnh nàng là một thanh niên mặc hoàng sam có đôi lông mày lưỡi kiếm và một nữ tử mặc váy màu xanh dáng người thướt tha.

Nữ tử mặc váy xanh ngọt ngào cười, nói: “Chúc mừng tam cô, xem ra lần này chúng ta đã đến đúng nơi rồi. Không nghĩ tới hội đấu giá này không chỉ có mỗi Tử Ngọc Linh Thủy mà còn có một bộ phi kiếm. Chỉ là phẩm giai hơi thấp một chút.”

“Lâm gia thật đúng là xa hoa, lần này còn lấy ra vài bình Tử Ngọc Linh Thủy để mang đi đấu giá. Mặc dù chỉ là Tử Ngọc Linh Thủy đã được pha loãng nhưng vẫn có ích đối với Trúc Cơ.”

“Hừ, xa hoa? Ngươi cho rằng Lâm gia chỉ đơn giản như vậy thôi sao. Phần lớn linh vật Trúc Cơ đều bị các môn phái tu tiên khống chế ở trong tay. Nếu gia tộc tu tiên có được linh vật Trúc Cơ thì sẽ không tùy tiện bán ra như vậy. Nếu ta đoán không sai, Lâm gia đây là muốn tuyên bố một chuyện lớn nên lúc này mới dùng Tử Ngọc Linh Thủy để hấp dẫn các thế lực tu tiên ở các quận phụ cận Ninh Châu tới Thiên Hà phường thị.”

Thanh niên mặc hoàng sam thản nhiên nói: “Sao cũng được! Chỉ cần chúng ta có thể lấy được một bình Tử Ngọc Linh Thủy là được rồi. Nếu Tần gia chúng ta lại có thêm một vị tu sĩ Trúc Cơ nữa thì không còn gì tốt bằng.”

Sau khi đấu giá xong bộ phi kiếm, Lâm Hoài Cương lùi lại ba bước rồi bước sang một bên.

Trong một gian phòng nào đó trên lầu hai. Lâm Ngọc Hinh mở cửa bước ra ngoài, cô chạm một chân xuống sàn nhà rồi bay lên. Sau đó đáp xuống bệ đá hình tròn.

“Vật phẩm đấu giá áp trục cuối cùng sẽ do ta đấu giá.”

Lâm Ngọc Hinh vừa nói, vừa dùng tay vỗ vào Túi Trữ Vật ở bên hông. Một luồng thanh quang từ trong đó bay ra, đây rõ ràng là một chiếc hộp gỗ màu xanh.

Hai mắt Trần Hổ lộ vẻ kích động, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc Hinh.

Trên mặt tất cả tu sĩ có mặt ở đây đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ phấn khích, nhìn Lâm Ngọc Hinh bằng ánh mắt rực lửa.

Lâm Ngọc Hinh lấy từ trong hộp gỗ ra năm bình sứ màu xanh, cao giọng nói: “Đây là năm bình Tử Ngọc Linh Thủy. Tử Ngọc Linh Thủy là linh dịch do luyện đan sư nhị giai ở Tử Tiêu Môn chúng ta đích thân điều phối. Phần lớn tu sĩ Trúc Cơ ở Tử Tiêu Môn đều sử dụng Tử Ngọc Linh Thủy. Đương nhiên, đây chỉ là Tử Ngọc Linh Thủy đã được pha loãng. Nếu như đây là Tử Ngọc Linh Thủy nguyên chất thì ta cũng sẽ không lấy ra để bán đấu giá. Năm bình Tử Ngọc Linh Thủy này sẽ được tách ra để bán đấu giá. Giá quy định của mỗi một bình Tử Ngọc Linh Thủy là 300 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá, không thể thấp hơn 100 viên linh thạch.”

Nàng vừa dứt lời, Trần Hổ liền đứng dậy, kích động nói: “Ta ra 1,000 viên linh thạch.”

“Một nghìn mốt!”

“Một nghìn hai trăm!”

“Một nghìn ba trăm!”

······

Tiếng ra giá không ngừng vang lên bên tai. Ba tháng trước khi hội đấu giá được tổ chức, Lâm gia đã phái người đi tuyên truyền ở khắp mọi nơi nên có rất nhiều gia tộc tu tiên tham gia đấu giá, còn có một số tán tu giàu có. Bọn hắn đều đến đấy vì linh vật Trúc Cơ.

Trần Hổ nghiến răng nghiến lợi, la lớn: “Ba nghìn.”

Vì để có thể mua được một bình Tử Ngọc Linh Thủy, hắn không tiếc bỏ ra phân nửa tài sản trên người.

“Ba nghìn hai trăm!”

“Ba nghìn ba trăm!”

······

Giá cả không ngừng tăng lên. Không lâu sau, giá cả đã lên tới bốn nghìn.

Cuộc cạnh tranh năm bình Tử Ngọc Linh Thủy rất kịch liệt. Vương Minh Chiến cũng mở miệng đấu giá nhưng cạnh tranh quá kịch liệt khiến hắn không thể đấu giá được một bình Tử Ngọc Linh Thủy nào.

Năm bình Tử Ngọc Linh Thủy đều bị các vị khách quý trên lầu mua lại với giá 5,500, 4,700, 6,000, 5,200 và 6,500 viên linh thạch. Các thế lực khác không lấy được một bình nào cả. Vật phẩm đấu giá áp trục đều bị các vị khách quý trên lầu mua lại. Các tu sĩ ở đại sảnh chỉ có thể giương mắt nhìn.

Thân là một tán tu, trừ đi chi phí tiêu xài hàng ngày và tổn thất khi săn giết yêu thú thì Trần Hổ đã để dành được 4,000 viên linh thạch. Đây là do Lữ Nhị Nương cùng với mấy tên đồng bạn góp thêm vào nữa. Dù vậy, hắn vẫn không có cách nào đấu giá được một bình Tử Ngọc Linh Thủy. Tài lực của gia tộc tu tiên là thứ mà một tên tán tu như Trần Hổ không thể so sánh được.

Khi bình Tử Ngọc Linh Thủy cuối cùng bị người khác mua lại, Trần Hổ như một người mất hồn. Hắn ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đầy thất vọng.

Trong lòng nam nhân gần 60 tuổi này đã tràn đầy ủy khuất, nhịn không được mà khóc rống lên trước mặt mọi người.

Hắn thức khuya dậy sớm, quanh năm ở trong thâm sơn săn giết yêu thú, có vài lần thiếu chút nữa đã chết trong miệng yêu thú. Không phải vì muốn đi xa hơn trên tiên đồ hay sao?

Nhưng hôm nay có tới năm bình Tử Ngọc Linh Thủy mà hắn lại không thể đấu giá được một bình nào cả.

Đến 60 tuổi, độ khó khi Trúc Cơ sẽ gia tăng, đây là thường thức trong tu tiên giới.

Trần Hổ thực sự không cam tâm, thế nhưng hắn không thể thay đổi. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy, hắn liều mạng tu luyện nhưng gần 60 tuổi mới tu luyện đến Luyện Khí tầng chín. Hắn vất vả lắm mới để dành được 4,000 viên linh thạch nhưng vẫn không thể đấu giá được một bình Tử Ngọc Linh Thủy.

Tộc nhân trong gia tộc tu tiên yên ổn làm ăn, hàng năm đều kiếm được một lượng lớn linh thạch.

Trong thời khắc này, Trần Hổ có chút oán hận những gia tộc tu tiên kia. Nếu không phải do bọn hắn tăng giá liên tục thì mình nhất định có thể đấu giá được một bình Tử Ngọc Linh Thủy.

Một ông lão mặc hoàng bào, dáng người vừa cao vừa gầy bước ra khỏi một gian phòng nào đó trên lầu hai, ông lão thả người bay lên rồi đáp xuống bệ đá hình tròn.

Hắn chắp tay với mọi người, vừa cười vừa nói: “Lão phu là Lâm Điền Phong. Hội đấu giá lần này đến đây là kết thúc, cảm tạ chư vị đã tham gia hội đấu giá lần này. Nửa năm sau, Ngọc Hinh cùng với Triệu đạo hữu của Tử Tiêu Môn sẽ tổ chức song tu đại điển, kết làm song tu đạo lữ. Nếu chư vị rảnh rỗi thì có thể đến Lâm gia chúng ta uống chén rượu mừng, Lâm gia chúng ta rất hoan nghênh.”

Hội đấu giá cứ như vậy mà kết thúc, chúng tu sĩ lần lượt rời đi.