Chương 57: Đấu Giá

Thiên Hà Lâu tổng cộng có ba tầng. Bởi vì có quá nhiều tu sĩ tham dự đấu giá nên chỉ có những gia tộc tu tiên có thực lực khá mạnh mới có thể ở phòng riêng trên lầu. Vương gia chỉ có một tu sĩ Trúc Cơ, tự nhiên không có tư cách này. Mấy người Vương Trường Sinh cùng với những tán tu khác vây quanh đại sảnh.

Giữa đại sảnh có một bệ đá hình tròn cao khoảng một trượng, phía trên đặt một chiếc bàn gỗ vuông và một chiếc ghế gỗ màu xanh.

Xung quanh bệ đá hình tròn là mấy trăm bộ bàn ghế.

Vương Minh Chiến dẫn theo đám người Vương Trường Sinh ngồi xuống ở vị trí gần bệ đá, con cháu Triệu gia và Lưu gia ngồi ngay bên cạnh bọn họ.

Trần Hổ ngồi ở phía sau, hắn không có ý định nói chuyện mà nhắm mắt dưỡng thần.

Lần này hắn đến đây là vì linh vật Trúc Cơ. Đương nhiên, linh thạch trên người hắn cũng có hạn, không đủ để hắn đấu giá những vật khác.

Hội đấu giá còn chưa bắt đầu nên Vương Trường Sinh nói chuyện phiếm với Triệu Ngưng Hiên.

Triệu Ngưng Hiên năm nay 23 tuổi nhưng mới tu luyện đến Luyện Khí tầng năm, kém xa so với với muội muội Triệu Ngưng Hương của hắn.

Hắn và Triệu Ngưng Hương tu luyện cùng một loại công pháp nhưng độ cảm ứng với chủ linh căn của hắn chỉ có 40, cho nên tốc độ tu luyện cũng không nhanh.

Vương Trường Sinh âm thầm suy đoán, độ cảm ứng với chủ linh căn của Triệu Ngưng Hương hẳn là phải vượt qua 70, nếu không tốc độ tu luyện cũng sẽ không nhanh như vậy.

Nửa khắc sau, một tiếng chuông đồng thanh thúy vang khắp toàn bộ Thiên Hà Lâu.

Nguyên bản hội trường đang huyên náo nhưng rất nhanh đã trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía bệ đá hình tròn.

Dưới ánh nhìn của chúng tu sĩ, một nam tử trung niên để râu thản nhiên bước lên bệ đá hình tròn.

Nam tử trung niên chắp tay về tứ phía, lấy ra một thủy tinh cầu to bằng nắm tay rồi đặt lên trên bàn gỗ, mỉm cười, cao giọng nói: “Các vị đạo hữu. Tại hạ là Lâm Hoài Cương, rất vinh hạnh được chủ trì hội đấu giá lần này. Lâm mỗ đại diện cho Lâm gia, Diệp gia và Chu gia hoan nghênh các vị đạo hữu tham dự hội đấu giá lần này. Quy củ của hội đấu giá lần này cũng giống như những nơi khác. Người trả giá cao nhất sẽ thắng, nếu không đủ linh thạch thì có thể dùng bảo vật để làm vật thế chấp, hoặc có thể bán đấu giá tại chỗ.”

Mặc dù giọng nói của hắn không lớn nhưng lúc hắn nói chuyện, thủy tinh cầu sẽ sáng lên một luồng linh quang màu lam.

Khoách Âm Thủy Tinh là linh khí hạ phẩm, có thể khuếch đại âm thanh.

Có Khoách Âm Thủy Tinh, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe rõ.

“Không nhiều lời nữa. Bây giờ bắt đầu bán đấu giá vật phẩm đầu tiên.”

Lâm Hoài Cương móc từ trong ngực ra một Túi Trữ Vật màu lam. Rồi lấy từ trong túi ra một khối gỗ tử sắc dài khoảng hai thước, dày như nắm đấm.

“Một khối Tử Vân Mộc trăm năm, có nguồn gốc từ Bách Thú sơn mạch. Là vật liệu thượng hạng dùng để luyện chế phù bút hoặc là pháp khí thuộc tính Mộc. Giá quy định là 30 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá, không thể thấp hơn 10 viên linh thạch.”

“Bốn mươi!”

“Năm mươi!”

“Ta ra 60 viên linh thạch.”

······

Linh mộc trăm năm đã đạt tới tiêu chuẩn của vật liệu nhị giai, có thể dùng để luyện chế pháp khí.

Sau bảy tám lần tăng giá liên tục. Cuối cùng được một tiểu gia tộc mua lại với giá 140 viên linh thạch.

Lâm Hoài Cương rất hài lòng với cái giá này. Tiếp đó hắn lấy ra một hộp gấm dài hai thước, rộng một thước, bên ngoài hộp gấm được điêu khắc một số hoa văn tinh xảo.

Hắn mở hộp gấm ra, chỉ thấy bên trong có năm thanh đoản đao màu xanh, vẻ ngoài giống nhau như đúc, trên chuôi đao có một hoa văn hình con nhện.

“Vật phẩm đấu giá thứ hai là một bộ linh khí Thanh Chu Đao. Được luyện chế từ chân của một con Thanh Lang Chu nhất giai thượng phẩm, mỗi một thanh đều là linh khí trung phẩm. Giá quy định là 100 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá, không thể thấp hơn mười viên linh thạch.”

Nguyên bộ linh khí tương đối hiếm thấy. Sau nhiều lần tăng giá, bộ Thanh Chu Đao này cuối cùng được Tống gia quận Bình Dương mua lại với giá 320 viên linh thạch.

“Kim Ti Giáp là linh khí phòng ngự trung phẩm, được luyện chế từ tơ tằm của Kim Ti Tàm nhất giai thượng phẩm. Nó có lực phòng ngự rất mạnh, ngay cả linh khí thượng phẩm cũng chưa chắc có thể tuỳ tiện phá hủy được. Giá quy định là 100 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá, không thể thấp hơn 10 viên linh thạch.”

“110 viên!”

“130!”

“140!”

······

Lâm Hoài Cương lần lượt lấy ra các vật phẩm đấu giá. Có đan dược, phù triện, linh khí, phần lớn đều là những thứ cần thiết cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Giá thành không ngừng tăng lên khiến bầu không khí trong hội trường dần dần nóng lên.

Vương Trường Sinh nhìn thấy từng kiện vật phẩm đấu giá bị người khác mua lại, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ.

Sau khi bán đấu giá ba bình đan dược. Sáu tên thanh niên trai tráng lưng hùm vai gấu khiêng một cái lồng sắt khổng lồ lên bệ đá hình tròn.

Trong lồng sắt có ba con ngựa màu vàng cao nửa trượng, trên đầu ba con ngựa đều có một cái sừng màu vàng dài gần tấc.

“Đây là ba con Độc Giác Linh Mã. Ba con linh mã này là linh thú nhất giai hạ phẩm, sức chịu đựng rất tốt, nếu dùng để đi đường thì không thể thích hợp hơn được nữa. Mặc dù tu sĩ Luyện Khí Kỳ có thể phi hành nhưng tốc độ lại chậm đến đáng thương, cũng không thể phi hành trong một thời gian dài. Nếu các vị đạo hữu mua một con Độc Giác Linh Mã thì việc di chuyển sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều. Ngoài việc Độc Giác Linh Mã dùng để thay cho việc đi bộ thì còn có thể giúp đỡ tu sĩ đấu pháp, Độc Giác Linh Mã biết Thạch Hóa Thuật nên linh khí trung phẩm cũng chưa chắc có thể đả thương được nó. Giá quy định của mỗi một con Độc Giác Linh Mã là 100 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá, không thể thấp hơn 20 viên linh thạch.”

Tán tu còn chưa xa xỉ đến mức mua linh thú để thay cho đi bộ. Gia tộc tu tiên thường xuyên phải vận chuyển hàng hóa đến những phường thị lớn để bán. Sử dụng linh khí phi hành để đi đường, căn bản không thể bay lâu được. Độc Giác Linh Mã cũng là một lựa chọn không tệ.

Sau một hồi đấu khác khốc liệt, ba con Độc Giác Linh Mã lần lượt được bán với giá 300 viên, 320 viên và 350 viên. Lưu gia và Triệu gia mỗi nhà mua một con Độc Giác Linh Mã. Con thứ ba bị Trương gia mua lại.

Một thị nữ trẻ tuổi bưng một cái khay được phủ vải đỏ bước lên bệ đá hình tròn. Lâm Hoài Cương xốc tấm vải đỏ lên, lộ ra hai quả cự đản màu đỏ to như quả dưa hấu.

“Hai quả linh đản của Hỏa Vũ Ưng nhị giai, vẫn có thể nở ra. Giá quy định là 200 viên linh thạch, mỗi lần tăng giá, không thể thấp hơn 10 viên linh thạch. Tốc độ phi hành của Hỏa Vũ Ưng cực nhanh, tốc độ phi hành của Hỏa Vũ Ưng nhị giai còn nhanh hơn so với pháp khí phi hành hạ phẩm. Nuôi dưỡng như một linh cầm hộ tộc cũng là một lựa chọn tốt.”

“Linh đản của Hỏa Vũ Ưng!”

Hai mắt Vương Minh Chiến sáng lên, thần sắc có chút kích động.

Vương gia có một con linh cầm hộ tộc Kim Chủy Ưng đã đạt tới nhị giai. Vương gia luôn muốn nuôi dưỡng thêm một con linh ưng khác để cho bọn chúng giao phối với nhau đẻ ra hậu duệ, tiếp tục thủ hộ gia tộc. Vương gia đã tìm kiếm nhiều năm, nếu không phải vì thiên phú thần thông của linh ưng quá thấp thì cũng là giới tính không giống nhau.

Kim Chủy Ưng đang được Vương gia nuôi dưỡng là giống đực, nhất định phải tìm một con linh ưng giống cái.

Thiên phú thần thông của Hỏa Vũ Ưng không tệ nhưng phải là một con Hỏa Vũ Ưng giống cái mới được. Linh đản vẫn chưa nở ra nên không có cách nào xác định được giới tính.

Mỗi năm Hỏa Vũ Ưng đẻ hai lứa, mỗi lần chúng đẻ hai quả linh đản, một đực một cái. Đây là thường thức trong tu tiên giới.

Chỉ cần lấy được hai quả linh đản này thì nhất định có thể giao phối.

Nghĩ đến đây, Vương Minh Chiến mở miệng hô: “220 viên linh thạch.”

“230!”

“240!”

······

Sau mười mấy lần tăng giá, Vương Minh Chiến đã mua được hai quả linh đản này với giá 400 viên linh thạch.

Hai quả linh đản này do Hỏa Vũ Ưng nhị giai đẻ ra, linh khí ẩn chứa trong đó là thứ mà linh đản của Tuyết Vân Kê không thể so sánh được.

Vương Minh Chiến nhanh chóng đi tới bệ đá hình tròn, thanh toán linh thạch, đặt hai quả linh đản vào hai hộp gỗ rồi thu vào Túi Linh Thú.