Vương Trường Sinh nhìn Thanh Vân Thuẫn, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Sau khi luyện chế xong Thanh Vân Thuẫn thì đương nhiên phải mang đi bán.
Hắn ra khỏi phòng, đi tới quầy tiếp tân, gọi Vương Trường Tinh vào trong phòng rồi lấy Thanh Vân Thuẫn ra.
“Cửu đệ, đệ vậy mà chỉ dùng một phần vật liệu đã thành công luyện chế ra linh khí. Đây thật sự là lần đầu tiên đệ luyện khí sao?”
Vẻ mặt Vương Trường Tinh chấn kinh, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
“Tam ca, chúng ta mang tấm Thanh Vân Thuẫn này đi bán đi! Huynh sẽ ra giá, nếu bán được Thanh Vân Thuẫn, đệ chia cho huynh một ít linh thạch.”
Vương Trường Tinh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đệ định bán Thanh Vân Thuẫn ở đâu? Những cửa hàng kia muốn kiếm lợi nhuận, nên giá thu vào chắc chắn sẽ không quá cao. Nếu muốn tối đa hóa lợi ích thì vẫn nên đến quảng trường, lấy giá thấp hơn một chút so với giá thị trường, bán cho những tán tu kia. Linh khí phòng ngự không thể so được với linh khí công kích nhưng tán tu dù nghèo đến đâu thì cũng có cho mình một thanh linh khí công kích, linh khí phòng ngự thì không nhất định. Chắc chắn sẽ có tán tu muốn mua.”
“Đệ cũng nghĩ như vậy. Tam ca, đệ đã suy nghĩ kỹ, chúng ta bán tấm Thanh Vân Thuẫn này đi đổi lấy linh thạch rồi lại mua vật liệu về để luyện chế, sau đó lại bán đi. Cứ làm như thế nhiều lần, cho dù không bán được thì chúng ta cũng có thể giữ lại cho mình dùng.”
Đã nói là làm, hai huynh đệ tràn đầy phấn khởi đi ra ngoài.
Bọn hắn cũng không đến quảng trường ngay, mà là đi tới một tòa lầu các màu đỏ cao ba tầng.
Bách Binh Các là tên của cửa hàng này, nghe tên thôi cũng đã biết, đây là cửa hàng bán binh khí.
Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi cùng đi vào.
Trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa, có thể chứa hàng trăm người cùng lúc cũng không cảm thấy chật chội.
Xung quanh đại sảnh là các quầy hàng được chế tạo từ Kim Ti Nam Mộc. Phía sau quầy là dãy kệ hàng cao lớn được chế tạo từ Kim Ti Nam Mộc. Phía trên trưng bày đủ các loại linh khí, bao gồm mười tám loại binh khí, đao thương côn bổng, loại nào cũng có. Thậm chí còn có một ít binh khí có ngoại hình cổ quái kì lạ.
“Này, biểu ca, huynh cũng đến đây mua binh khí sao?”
Một giọng nói có chút mừng rỡ bỗng nhiên truyền vào tai Vương Trường Sinh.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Ngưng Hương đã đi tới trước mặt hắn.
Hôm nay Triệu Ngưng Hương mặc một chiếc váy hoa sen màu xanh, trên hai má xinh đẹp lộ ra hai lúm đồng tiền, rất động lòng người.
Vương Trường Sinh mỉm cười với Triệu Ngưng Hương, nói: “Ngưng Hương biểu muội, sao chỉ có một mình muội? Ngưng Hiên biểu ca đâu!”
“Muội cũng không biết ca ca đi đâu rồi. Trường Sinh biểu ca, muội muốn mua một kiện linh khí thượng phẩm, muội đã nói hết lời nhưng bọn hắn vẫn không chịu giảm giá, muội còn thiếu 5 viên linh thạch nữa. Huynh có thể cho muội mượn 5 viên linh thạch được không, chờ muội gặp được cha của muội sẽ lập tức trả lại cho huynh.”
Trong đôi mắt đẹp của Triệu Ngưng Hương tràn đầy vẻ chờ mong.
“5 viên linh thạch sao? Ta có!”
Vương Trường Sinh lấy 5 viên linh thạch ra không chút do dự, đưa cho Triệu Ngưng Hương.
Trên mặt Triệu Ngưng Hương lộ vẻ vui mừng, bước nhanh đến trước quầy, lấy Túi Trữ Vật ở bên hông xuống rồi đổ ra hơn 200 viên linh thạch.
Sau khi người phục vụ kiểm kê chính xác, thu hồi linh thạch. Gỡ từ trên kệ hàng xuống một thanh đoản kiếm màu xanh dài khoảng hai thước, rộng gần tấc. Trên chuôi kiếm có khắc hoa văn hình trăng tròn.
Triệu Ngưng Hương nhận lấy đoản kiếm màu xanh, nhịn không được khẽ vung kiếm, đoản kiếm màu xanh nhanh chóng xẹt qua không khí, phát ra một âm thanh lanh lảnh.
Vương Trường Tinh nhịn không được mà tán dương: “Kiếm tốt. Cửu đệ, đây chính là Ngưng Hương biểu muội mà đệ từng nhắc với ta sao! Ta thấy Ngưng Hương biểu muội còn xinh đẹp hơn nhiều so với lời đệ miêu tả.”
Triệu Ngưng Hương nghe được lời này, trên khuôn mặt trắng nõn nà không khỏi hiện lên một tia ửng hồng, hỏi: “Trường sinh biểu ca, vị này là…”
“Đây là Vương Trường Tinh, tam ca của ta. Muội có thể gọi huynh ấy là tam biểu ca.”
“Hai người muốn mua linh khí sao? Linh khí trong Bách Binh Các quả thật không tệ, nhưng có hơi đắt một chút. Hai người muốn mua linh khí gì? Để muội giúp hai người tham khảo, ánh mắt của muội tốt lắm đó.”
Triệu Ngưng Hương cười nói.
Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh chỉ muốn hỏi giá cả của linh khí phòng ngự hạ phẩm, chứ không phải muốn mua linh khí.
Đúng lúc này, một giọng nói mừng rỡ của nam tử vang lên: “Ngưng Hương biểu muội, thì ra muội ở đây sao! Làm vi huynh tìm nãy giờ.”
Một nam tử khoảng chừng 20 tuổi đi đến, nam tử mặc nho sam màu lam, trên tay cầm một chiếc quạt xếp màu trắng, răng trắng môi hồng, ngũ quan anh tuấn, chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng toát lên một loại khí chất đặc biệt.
“Ngọc Đình biểu ca, là huynh sao!”
Triệu Ngưng Hương mỉm cười, ngọt ngào nói.
Thanh niên mặc nho sam lộ ra nụ cười quyến rũ, nói: “Không phải ta thì còn có thể là ai? Thiên Hà phường thị là địa bàn của Lâm gia chúng ta. Muội và Ngưng Hiên biểu đệ tới tham dự Thiên Hà tiểu hội mà cũng không tới tìm ta,. Không nói cái này nữa, ta biết rõ Thiên Hà phường thị như lòng bàn tay, để ta dẫn muội đi dạo một vòng!”
Triệu Ngưng Hương có chút động tâm, nàng chỉ vào Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh, nói: “Ngọc Đình biểu ca, giới thiệu cho huynh một chút. Hai vị này là Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh, hai người họ cũng là biểu ca của ta.”
“Thanh Liên sơn Vương Trường Tinh (Vương Trường Sinh) ra mắt Lâm đạo hữu.”
Vương Trường Tinh và Vương Trường Sinh đều đồng thời chắp tay về phía Lâm Ngọc Đình, tự giới thiệu về bản thân mình.
“Hồng Diệp lĩnh Lâm Ngọc Đình, ra mắt hai vị Vương đạo hữu. Các ngươi muốn mua linh khí sao? Ta có quen biết chưởng quỹ của Bách Binh Các, ta có thể nói với hắn một tiếng, để hắn giảm giá cho các ngươi một chút.”
“Ui, đây không phải là Lâm đại thiếu gia sao? Đến Bách Binh Các mà ăn mặc sang trọng như vậy, lại muốn lừa gạt tiểu cô nương nào sao?”
Một giọng nói đùa giỡn của nữ tử bỗng nhiên vang lên.
Vừa dứt lời, một thiếu nữ khoảng chứng 20 tuổi bước vào, vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Ngọc Đình.
Thiếu nữ mặc trang phục màu đỏ, làn da trắng như tuyết, trên ống tay áo có thuê hoa văn đám mây màu trắng, hai đầu lông mày có mấy phần khí khái hào hùng của nữ tử.
“Diệp Triển Lăng, nữ nhân điên này đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ. Đừng tưởng rằng vì mẫu thân của ngươi là gia chủ Diệp gia mà ta không dám thu thập ngươi.”
Lâm Ngọc Đình hung dữ trừng mắt nhìn thiếu nữ, lạnh lùng nói.
“Ai u, ta rất sợ đó nha.” Diệp Triển Lăng vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, lộ ra thần sắc sợ hãi, cười lạnh nói: “Nếu không phải cha ngươi là gia chủ Lâm gia thì cô nãi nãi đã sớm thay muội muội của ta đánh gãy cái chân thứ ba của ngươi rồi. Ngươi bớt gieo họa cho mấy tiểu cô nương ở khắp nơi đi.”
Nàng nhìn Triệu Ngưng Hương, thâm ý sâu sắc nói: “Tiểu cô nương, rửa mắt cho kỹ một chút, đừng để người khác bán mình đi rồi còn giúp hắn đếm tiền. Những tên nam nhân đẹp trai thì đều biết lừa gạt người khác, đặc biệt là mấy tiểu cô nương đơn thuần dễ bị lừa giống như ngươi đấy.”
Triệu Ngưng Hương chớp chớp mắt, trong đôi mắt trong veo tràn ngập vẻ nghi hoặc.
“Diệp Triển Lăng, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người, ta sẽ giết ngươi đấy.”
Lâm Ngọc Đình giận tím mặt, vỗ Túi Trữ Vật ở bên hông.
Hai tiếng “vù vù” vang lên, hai thanh đoản kiếm lập loè hồng quang từ trong Túi Trữ Vật bay ra, chém về phía Diệp Triển Lăng.
“Ngọc Đình biểu ca, đừng làm vậy.”
Triệu Ngưng Hương biến sắc, hoảng sợ nói.
Sắc mặt Vương Trường Sinh biến hóa. Hắn không nghĩ tới, Lâm Ngọc Đình lại xúc động như vậy, một lời không hợp thì muốn giết người, thật sự không biết cha mẹ hắn đã giáo dục hắn như thế nào.
Diệp Triển Lăng cười nhạt một tiếng, không nhúc nhích, tựa hồ không có ý định phản kháng.
Lúc này Lâm Ngọc Đình cũng có chút hối hận, hắn không dám giết Diệp Triển Lăng ở trước mặt nhiều người như vậy. Hắn vội vàng khống chế hai thanh phi kiếm ngừng lại.
Hai thanh phi kiếm màu đỏ đột ngột dừng lại trên đầu Diệp Triển Lăng, chỉ cách Diệp Triển Lăng khoảng một tấc.
“Hừ. Nếu ngươi thật sự có gan động thủ, ta còn coi ngươi như một nam nhân, không nghĩ tới ngươi lại chính là một kẻ hèn nhát. Thật sự không biết tại sao lúc trước muội muội của ta lại coi trọng một kẻ hèn nhát như ngươi.”
Diệp Triển Lăng khinh thường nói, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khinh miệt, cất bước đi lên lầu hai của Bách Binh Các.
Mặt Lâm Ngọc Đình đỏ bừng, tức giận hồi lâu cũng không nói nên lời, hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội vàng mở miệng giải thích: “Ngưng Hương biểu muội, muội đừng nghe nàng nói bậy, nữ nhân điên này từng có khúc mắc với ta nên nàng cố ý nói xấu ta.”