Hắn nhắm hai mắt lại, nhớ lại quá trình bốn người Vương Minh Mai luyện khí.
Một khắc sau, Vương Trường Sinh mở mắt ra, bắt đầu luyện khí.
Hắn đặt tấm Ngân Châm Mộc xuống dưới đáy Thanh Liên đỉnh, nhóm lửa đốt linh mộc rồi đặt một khối bột mỳ lên trên nắp Thanh Liên đỉnh.
Khi khối bột mỳ chuyển từ màu trắng sang màu vàng, Vương Trường Sinh ném Huyền Thiết vào trong Thanh Liên đỉnh.
Non nửa khắc sau, hắn lại đổ một hộp Thiết Sa vào.
Sau khi tấm linh mộc bị đốt trụi, hắn đánh một đạo pháp quyết vào Thanh Liên đỉnh, hoa sen màu xanh ở mặt ngoài xoay tròn sáu mươi độ, thiết thủy chảy dọc theo lỗ nhỏ ra ngoài, chảy xuống khuôn đúc.
Vương Trường Sinh lấy linh dịch ra, đánh từng đạo pháp quyết vào linh dịch.
Linh dịch biến hình một hồi, hóa thành hai ký tự màu xanh huyền ảo, lóe lên rồi biến mất vào trong khối thép.
Khối thiết đột nhiên tỏa ra thanh quang, hai ký tự màu xanh điên cuồng nhấp nháy.
Chỉ còn lại khâu tôi luyện, đây cũng là khâu quan trọng nhất trong luyện khí.
Vương Trường Sinh hít sâu một hơi, cẩn thận đổ nước lạnh lên trên khối thiết, đột nhiên xuất hiện một làn khói trắng.
Khói trắng tản đi, một thanh đoản đao màu xanh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Thành công rồi sao?”
Vương Trường Sinh mừng rỡ như điên, lấy đoản đao màu xanh ra, cẩn thận xem xét, yêu thích không nỡ buông tay.
Một kiện linh khí được hình thành dưới bàn tay của mình, trong lòng cảm thấy tự hào.
“Thất thúc công, thúc nhìn xem thanh linh khí này như thế nào?”
Vương Trường Sinh đưa Thanh Nguyệt Đao cho Vương Diệu Tích, để Vương Diệu Tích xem xét.
Vương Diệu Tích nhận lấy Thanh Nguyệt Đao, cẩn thận xem xét, hài lòng gật đầu: “Đây là lần đầu tiên ngươi luyện khí, có thể luyện chế thành công ra linh khí, biểu hiện của ngươi cũng không tệ nhưng ngươi khống chế lửa không đủ tốt, thiết thủy ra lò hơi sớm một chút, một phần Thiết Sa chưa hòa tan hoàn tan. Nếu thanh Thanh Nguyệt Đao này va chạm với thanh Thanh Nguyệt Đao do ngũ cô luyện chế thì thanh đao của ngươi sẽ bị gãy. Ngươi phải chú ý tới nhiệt độ, không thể quá sớm cũng không thể quá muộn, chỉ một chút sai lệch cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của linh khí, nghỉ ngơi một lát đi rồi tiếp tục luyện khí.”
“Vâng, thất thúc công.”
Vương Trường Sinh lên tiếng đáp ứng rồi nhắm hai mặt lại, cẩn thận nhớ lại quá trình luyện khí vừa rồi.
Một khắc sau, hắn mở mắt ra, tiếp tục luyện khí.
Hai lần luyện chế tiếp theo, Vương Trường Sinh ra lò hơi muộn một chút khiến cho việc khắc linh văn bị trì hoãn, kết quả là linh khí được luyện chế ra có màu sắc hơi nhạt.
Ba phần vật liệu, hắn đều luyện chế thành công ra linh khí. Mặc dù chất lượng của linh khí không đặc biệt tốt nhưng vẫn chấp nhận được.
“Hôm nay các ngươi mới bắt đầu luyện khí, dù có thất bại cũng đừng nản chí. Người mới khó tránh khỏi gặp thất bại, thành công cũng không được kiêu ngạo, sự kiêu ngạo sẽ khiến các ngươi chùn bước. Luyện khí chi đạo, đã tốt thì phải tốt hơn nữa, tốt đến mức không phạm phải một lỗi sai nào. Các ngươi hãy nói một chút về quá trình luyện khí của mình, cùng nghiên cứu rồi thảo luận với nhau thì sẽ dễ tiến bộ hơn.”
Vương Minh Mai gật đầu, nói: “Để cháu nói trước! Cháu dựa theo phương pháp luyện khí của tiên tổ, nhóm lửa đốt linh mộc…”
Năm người Vương Minh Mai thay phiên nhau nói ra quá trình luyện khí của mình, cùng nhau nghiên cứu và thảo luận, thu được rất nhiều lợi ích.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, bọn hắn trở lại gian phòng tu luyện của mình.
······
Quận Bình Dương, trong một sơn cốc mọc đủ loại kì hoa dị thảo.
Bên ngoài sơn cốc là một mảng lớn sương mù màu trắng. Bên trong sơn cốc có một tòa nhà rất lớn, đây chính là nơi ở của gia tộc Tống gia.
Tống gia có lịch sử hơn 400 năm. Trong gia tộc có hơn 160 tu tiên giả, trong đó người có tu vi cao nhất là Tống Thiên Minh.
Bây giờ Tống Thiên Minh đã 140 tuổi, tu vi Trúc Cơ tầng ba. Ngày thường đều bế quan tu luyện trong mật thất, nếu không có đại sự thì những tộc nhân khác trong gia tộc cũng sẽ không quấy rầy hắn tu luyện.
Một ngày này, một nam tử vừa cao vừa gầy mặc áo xanh gõ cửa đá mật thất.
“Nhị thúc, chất nhi có một chuyện rất quan trọng cần bẩm báo cho thúc.”
Nam tử mặc áo xanh cung kính nói.
Hắn chính là Tống Tử Dương, gia chủ đương thời của Tống gia. Năm nay 65 tuổi, tu vi Luyện Khí tầng sáu.
“Là Tử Dương sao! Vào đi!” Giọng nói của Tống Thiên Minh bỗng nhiên vang lên, cửa đá mở ra.
Tống Tử Dương bước nhanh vào. Mật thất chỉ rộng hơn trăm trượng, ngoại trừ một chiếc giường đá thì còn có một chiếc bàn đá và mấy chiếc ghế. Linh khí trong mật thất rất nồng đậm.
Tống Thiên Minh đang khoanh chân ngồi trên một tấm bồ đoàn, nhìn thấy Tống Tử Dương đi vào liền hỏi: “Tử Dương, xảy ra đại sự gì sao?”
“Không có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra cả nhưng hàng xóm của chúng ta, Vương gia quận Trường Bình, dường như đã phát hiện ra một mỏ khoáng mạch nào đó nên chất nhi đến đây để bẩm báo cho nhị thúc.”
Tống Thiên Minh nhíu mày, hỏi: “Khoáng mạch? Nói rõ ràng cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Chuyện là như này. Một tháng trước, nhiều tộc nhân đã phát hiện có một mỏ đá ở Thanh Thạch trấn, huyện Bình An bố trí trận pháp lại còn có tộc nhân Vương gia thủ hộ. Một khi ngoại nhân đến gần sẽ bị bọn hắn đuổi đi. Chất nhi đã phái người lét lút tìm hiểu, phát hiện được cách một thời gian sẽ có mấy tên tu tiên giả của Vương gia rời khỏi mỏ đá trở về Thanh Liên sơn, thời gian không cố định, tuyến đường di chuyển cũng không cố định. Chất nhi đã phái người theo dõi hơn một tháng, lúc này mới phát hiện được manh mối này. Dựa theo phân tích của chất nhi, Vương gia hẳn là đã phát hiện ra một mỏ khoáng mạch nào đó.”
Hai mắt Tống Thiên Minh sáng lên, nghiêm túc hỏi: “Khoáng mạch? Ngươi có chắc chắn không?”
“Chất nhi chắc chắn chín thành là có khoáng mạch. Nếu là những thứ khác, tộc nhân Vương gia không có khả năng bố trí trận pháp cũng sẽ không phái người thỉnh thoảng vận chuyển về Thanh Liên sơn. Cho nên khoáng mạch là lời giải thích hợp lý nhất.”
“Trong huyện Bình An phát hiện được một mỏ khoáng mạch, đó là do tổ tiên của Vương gia tích đức. Làm sao? Ngươi muốn cướp sao?”
Tống Tử Dương ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Nhị thúc, cuộc sống của bản tộc cũng không dễ dàng. Cuộc sống càng ngày càng khó khăn, chúng ta chưa thể bồi dưỡng ra nhân tài thông thạo một trong bốn nghề. Chỉ có thể dựa vào bán linh cốc để kiếm chút linh thạch, cộng thêm tiền thuê của phường thị thì chỉ có thể miễn cưỡng duy trì các hoạt động của gia tộc. Mỏ khoáng mạch kia nằm cách huyện Quảng Lâm của chúng ta cũng không xa. Một miếng thịt béo đang nằm dưới ngay dưới mí mắt của chúng ta, ngay cả khi chúng ta không thể nuốt hết được thì húp miếng nước cũng không quá phận!”
“Ngươi muốn làm thế nào? Không phải ngươi muốn để ta xuất thủ diệt cứ điểm kia của Vương gia chứ! Nếu thật sự nơi đó có một mỏ khoáng mạch, khẳng định là Vương gia sẽ bố trí trận pháp phòng ngự. Ta nhớ rằng Vương gia có một con linh cầm nhị giai Kim Chủy Ưng, tốc độ phi hành của nó còn nhanh hơn pháp khí phi hành bình thường. Có thể bay từ Thanh Liên sơn đến Thanh Thạch trấn không đến nửa canh giờ. Nếu tin tức này bị lọt ra ngoài, Vương gia sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó, ngươi làm cách nào để xoa dịu lửa giận của Vương gia?”
Tống Thiên Minh nhíu mày, khiển trách không chút khách khí.
“Nếu như chỉ có một mình Tống gia chúng ta, đương nhiên không thể đối đầu với Vương gia. Nhưng nếu như có thêm Lưu gia và Tôn gia cũng nhúng tay vào, ba nhà liên thủ lại, chất nhi nghĩ Vương gia chỉ có thể nuốt xuống cục tức này. Cho dù ba nhà Vương gia, Hoàng gia, Lý gia cùng liên thủ lại, chờ bọn hắn đánh tới cửa thì chúng ta cũng có thể lấy đi một ít khoáng thạch, kiếm được một ít linh thạch.”
Tống Thiên Minh dụi dụi mắt, suy nghĩ lợi và hại trong chuyện này.
“Chuyện này ta đã biết rồi. Chúng ta có thể liên thủ cùng với Lưu gia và Tôn gia nhưng mà ta không thể ra tay. Tu sĩ Trúc Cơ của Ninh Châu có một quy định bất thành văn là tu sĩ Trúc Cơ không được phép tùy ý động thủ với tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Nếu không, hôm nay ta giết tu sĩ Luyện Khí Kỳ của Vương gia thì ngày mai Vương Diệu Tông có thể giết tu sĩ Luyện Khí của Tống gia chúng ta, điều này sẽ chỉ tiện nghi cho những kẻ khác.”
Tống Tử Dương gật đầu, nói: “Chất nhi cũng hiểu đạo lý này, chất nhi đến đây chỉ xin chỉ thị của nhị thúc cũng không dám làm phiền nhị thúc xuất thủ. Ba nhà chúng ta sẽ liên thủ lại, mỗi nhà sẽ phái thêm năm tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Thắng thì tốt nhất nhưng nếu thua cũng không bị tổn thất lớn. Dù sao cũng là ba nhà liên hợp hành động, ngày sau nếu Vương gia muốn trả thù, cũng sẽ kiêng kị một chút.”
“Ngươi dự định tấn công trực tiếp vào cứ điểm kia sao? Nếu như các ngươi không công phá được, chờ Vương Diệu Tông đuổi tới thì tộc nhân được phái đi chỉ có một con đường chết. Đến lúc đó, Vương gia có lý, ta không thể xuất thủ được.”
“Nhị thúc dạy phải. Chất nhi dự định tập kích tộc nhân Vương gia đang hộ tống khoáng thạch. Trước tiên sẽ làm suy yếu lực lượng thủ vệ của Vương gia, sau đó mới hợp lực vây công cứ điểm kia. Nếu trong một khắc mà không công phá được sẽ lập tức rút lui, tuyệt không trì hoãn. Nhị thúc, thúc thấy sao?”
Tống Thiên Minh cảm thấy chủ ý này không tệ, gật đầu rồi nói: “Không tệ. Nhớ che mặt lại, đừng để lại manh mối gì.”
“Vâng. Nhị thúc.”