Nhìn thấy Lục Hổ lao đến, đệ nhị sát thủ vẫn bình tĩnh ném ra một hòn đá vào đầu của Lục Hổ. Khác với khi nãy, bởi vì không biết hòn đá bay từ đâu đến, nên anh không kịp tránh. Lần này anh thấy rõ quỹ bay của hòn đá nên có thể né tránh dễ dàng. Nhưng danh xưng đệ nhị sát thủ đâu chỉ có như thế, hòn đá đầu tiên chỉ là mồi nhử. Hòn đá thứ 2 được hắn phóng ra ngay sau hòn đá thứ nhất.
Vì quá tập trung vào hòn đá thứ nhất, nên anh không hề phát giác ra hòn đá thứ 2. Hòn đá bay ngay vào bụng của anh. Lục Hổ chỉ biết ôm chặt bụng mà gục xuống.
“Đừng lo! Ta sẽ giết tên kia trước, rồi giết ngươi sau cùng.” Đệ nhị sát thủ đắc ý, cười rất vui vẻ.
Nhưng hắn đã quá sơ ý, Ngũ Hổ đã thừa lúc hắn đối phó với Lục Hổ, đột ngột dùng hết tốc độ cuối cùng, chạy đến trước mặt hắn và tung ra một quyền.
Tiếc là tên đệ nhị sát thủ đã kịp đề phòng tránh được quyền của Ngũ Hổ. Từ trong 2 tay áo của hắn, bỗng xuất hiện một đôi Kim Thoa. Đệ nhị sát thủ không chần chừ cầm một cái Kim Thoa chém lên người Ngũ Hổ.
Ngũ Hổ lại cố hết sức nhảy bật ra sau, nhưng trên ngực anh đã có một vết chém dài và sâu, máu chảy đầy cả áo.
“Đã bảo Ngũ ca chạy đi rồi mà!” Lục Hổ lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, không thể đứng nổi
“Thì sao? Làm sao ta có thể bỏ lại đồng đội được. Cùng lắm là chúng ta chết chung.” Ngũ Hổ cũng không khá hơn, vết thương trước ngực cần phải cầm máu, anh gắng gượng nói.
Ngũ Hổ tập trung nhìn vào tên đệ nhị sát thủ: “Nếu ngươi là đàn ông, thì bỏ vũ khí xuống mà đánh một trận đi.”
“Kế khích tướng đó xưa rồi. Chẳng có tác dụng với ta đâu!”
Đệ nhị sát thủ không mắc hề mắc bẫy của Ngũ Hổ, hắn còn ném ra thêm một hòn đá vào chân của Ngũ Hổ. Tuy nhìn thấy được, nhưng Ngũ Hổ không có sức để né tránh nên chân của anh bị đá đập trúng, ngã nhào xuống đất.
Cả 2 người không còn sức chống trả, đệ nhị sát thủ càng không vội, từ từ bước đến. Hắn rất thích hành hạ con mồi trước khi giết.
“Là ai phái ngươi đến?” Một giọng nói bỗng nhiên cất lên bên tai của tên đệ nhị sát thủ.
Lập tức, mọi giác quan của hắn như bừng tỉnh sau giấc ngủ say. Một bóng dáng đã đứng ngay bên cạnh hắn thế mà hắn vẫn không hề hay biết gì. Chỉ khi người này cất tiếng nói thì hắn mới nhận ra được.
Các tế bào trong người hắn đồng loạt mách bảo là người này cực kỳ nguy hiểm. Hắn nhanh như chớp nhảy ra đằng sau, đồng thời vung Kim Thoa chém vào cổ người này, nhưng Kim Thoa chỉ sượt qua cổ, không hề trúng đích.
Lùi lại thêm mấy bước, hắn cố nhìn rõ người này. Nhưng lại là một khuôn mặt rất quen thuộc với hắn, đây chính là mục tiêu của hắn lần này, Nguyên Lạc.
Cũng vì sát khí của hắn phát ra quá lớn, thêm nữa là Nguyên Lạc có thể cảm nhận sát khí từ xa, hơn hẳn các võ giả bình thường gấp mấy lần. Nên không thể nào mà cậu không phát hiện được tên đệ nhị sát thủ này.
Nguyên Lạc đã đến, nhưng đây lại là cái bẫy do 2 tên sát thủ dựng nên. Tên đệ nhị sát thủ cố tình tấn công người của cậu, vốn là để dụ cậu ra mặt thôi. Một khi cậu xuất hiện, tên đệ nhất sát thủ sẽ chính thức ra tay.
Từ phía xa trong rừng, đệ nhất sát thủ đã phát hiện cậu, ống ngắm trên khẩu súng đang tập trung vào cậu. Khi hắn chuẩn bị bóp cò thì một cỗ sát khí khác liền xuất hiện sau lưng hắn.
“Nếu ngươi dám bắn, ta chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi.” Một giọng nói rét lạnh cất lên.
Đệ nhất sát thủ cảm nhận được sát khí của người này tuyệt không thua gì hắn, cũng là một sát thủ có thể tranh giành vị trí đệ nhất với hắn.
Tứ Hổ đứng phía sau nhìn vào hắn với ánh mắt đầy tức giận. Vì bọn họ dám ra tay với đồng đội của anh. Nếu anh và Nguyên Lạc không đến kịp thì Ngũ Hổ và Lục Hổ đã mất mạng.
Đối với sát thủ, thời gian rất quan trọng, một khi con mồi đã xuất hiện thì phải chớp lấy cơ hội mà ra tay ngay lập tức. Không thể để con mồi có thời gian phòng bị. Thế nhưng chờ hoài vẫn không thấy đệ nhất sát thủ ra tay. Tên đệ nhị sát thủ bỗng thấy kỳ lạ: “Hắn bị sao thế? Sao vẫn còn chưa bắn.”
“Ta hỏi là ai phái ngươi đến?” Nguyên Lạc lập lại câu hỏi.
“Thôi kệ hắn đi! Ta sẽ tự tay giết tên này vậy.” Đệ nhị sát thủ không có kiên nhẫn, giơ đôi Kim Thoa lên, lao thẳng về phía Nguyên Lạc.
Nhưng hắn chỉ kịp bước đến vài bước, Nguyên Lạc đã đến trước mặt hắn rồi, cậu dùng tay chộp lấy mặt hắn rồi quật mạnh xuống đất một cái. Đất đá văng tứ tung, trên nền đất còn lõm xuống một lỗ ngay chỗ đầu hắn tiếp xúc với đất.
Tên đệ nhị sát thủ cũng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tốc độ của Nguyên Lạc quá nhanh, chỉ một đòn đã hạ gục được hắn.
Nguyên Lạc quay lại nhìn 2 người Ngũ Hổ và Lục Hổ: “Cả 2 không sao chứ?”
“Vâng…” Cả 2 cố gắng trả lời.
Phía đệ nhất sát thủ và Tứ Hổ cũng chứng kiến được cảnh đệ nhị sát thủ bị hạ. Tứ Hổ nói: “Sao? Còn muốn tiếp tục nữa không?”
Ánh mắt của Tứ Hổ đã khóa chặt mọi cử động của đệ nhất sát thủ, chỉ cần hắn khẽ cử động, dù chỉ là ngón tay, anh sẽ lập tức ra tay.
Đột nhiên tên đệ nhất sát thủ đứng dậy, 2 tay buông bỏ khẩu súng xuống. Tứ Hổ thấy hắn hành động rất kỳ quái nên thập phần đề phòng. Bỗng hắn mở miệng nói:
“Ngươi nghĩ đâu là khoảnh khắc con mồi sơ hở nhất?”
Tứ Hổ mơ hồ không hiểu hắn nói gì. Tên đệ nhất sát thủ chợt cười một nụ cười cực kỳ cổ quái. Hắn nói: “Con mồi sơ hở nhất là khi chúng nghĩ mình đã giải quyết được thợ săn, nhưng chúng không ngờ thợ săn cũng chỉ là mồi nhử thôi.”
Trong lúc Nguyên Lạc đang đỡ 2 người Ngũ Hổ và Lục Hổ đứng dậy, từ phía bờ sông, một con thuyền đang neo đậu ở đó từ ngày hôm qua. Một người có khuôn mặt y như đệ nhất sát thủ, hắn cũng cầm theo khẩu súng ngắm và ống ngắm đã đặt mục tiêu vào Nguyên Lạc.
Thì ra đệ nhất sát thủ không phải chỉ có một người, mà có đến 2 người, cả 2 vốn là một cặp song sinh. Bí mật này, không ai trong giới sát thủ biết cả. Khoảnh khắc tên đệ nhị sát thủ xuất hiện, hắn đã trở thành một phần trong kế hoạch của 2 huynh đệ sát thủ này, cùng với người anh trong cặp song sinh, cả 2 đều trở thành mồi nhử.
Tứ Hổ cũng đã đoán được điều gì đó, anh hốt hoảng la thật to về phía Nguyên Lạc: “Cẩn thận, có kẻ bắn lén!”
Ngay sau tiếng hét của Tứ Hổ là một tiếng súng thất thanh vang lên. Ngũ Hổ và Lục Hổ phản ứng cực nhanh, họ liền lao ra chắn đằng trước và sau của Nguyên Lạc. Một khắc sau viên đạn đã bắn trúng vào phần eo của Ngũ Hổ.
Nguyên Lạc vội vàng dùng tay cầm máu cho Ngũ Hổ, nhưng máu vẫn chảy không ngừng. Cộng với vết thương trước ngực, Ngũ Hổ lập tức hôn mê.
Thấy cảnh tượng đồng đội bị bắn ngay trước mắt, Tứ Hổ tức giận tột độ, anh không kiềm chế được mình, vội lấy dao găm trên người ra, đâm vào cổ tên đệ nhất sát thủ.
Nguyên Lạc cũng cảm nhận được hành động của Tứ Hổ, liền la lớn: “Tứ Hổ, dừng tay lại!”
Nhưng đã quá trễ, lưỡi dao đã đâm sâu vào cổ tên sát thủ, hắn không kịp trăn trối gì thì đã tắt thở. Chưa dừng lại ở đó, Tứ Hổ liền chạy ra bờ sông tìm tên sát thủ còn lại, nhưng hắn đã nhảy xuống sông chạy thoát.
Nguyên Lạc tuy rất bất bình trước hành động của Tứ Hổ, nhưng cậu phải ưu tiên cứu Ngũ Hổ trước. Một chiếc xe cứu thương được điều đến biệt thự, Ngũ Hổ được sơ cứu kịp thời và cũng may vết thương của anh không có chí mạng. Để đảm bảo an toàn, Nhị Hổ đã chuyển viện cho Ngũ Hổ lên thành phố. Nguyên Lạc và Lục Hổ cũng theo anh về thành phố, chỉ có Tứ Hổ ở lại, tiếp tục theo dõi Hồ Đao.
…
Tại bệnh viện của thành phố, trong phòng bệnh của Ngũ Hổ, Nguyên Lạc đang ngồi trên ghế, còn Tam Hổ thì đứng bên cạnh. Sắc mặt của cậu rất nghiêm nghị, từ lúc về thành phố, cậu đã như vậy, Tam Hổ cảm thấy rùng mình mỗi khi đứng cạnh cậu.
“Vẫn chưa tìm ra ai đã thuê bọn họ sao?”
“Bọn tôi đang điều tra, sẽ sớm tìm ra hắn thôi.” Tam Hổ trả lời rất sợ sệt. Chỉ có kẻ ngốc mới không thấy Nguyên Lạc đang rất là giận dữ. Nhưng những người quen thân với cậu mới thật sự hiểu tại sao cậu lại giận như vậy. Nếu đối phương chỉ ngắm vào cậu, cậu sẽ bình thản bỏ qua, nhưng nếu có người cố ý ngắm vào người xung quanh cậu, thì chắc chắn họ sẽ phải chịu lấy lửa giận của cậu.
“Đem tên sát thủ đó đến gặp tôi.”
“Tên đó… Vâng!”
Người mà Nguyên Lạc nhắc đến chính là đệ nhị sát thủ đã bị cậu bắt giữ. Tên sát thủ này tuy là rất tàn bạo và mất nhân tính, nhưng hắn vẫn có quy tắc của giới sát thủ. Dù có bị tra tấn đến cỡ nào, cũng tuyệt đối không khai ra thân phận của người thuê mình.
Vào lúc này, Tứ Hổ cùng Lý Đại Vệ đi đến một tòa nhà cao tầng ở tỉnh Trung Ngưu. Khi đến trước cửa chính, 2 người liền bị chặn lại.
Lý Đại Vệ bước lên nói: “Lý Đại Vệ của tập đoàn Phúc Thịnh, hôm nay đến đây để gặp người đứng đầu của băng Xuân Nguyệt.”
Trước khi đi, Nguyên Lạc đã dặn Lý Đại Vệ phải cố hết sức hỗ trợ Tứ Hổ, nên vì vậy hôm nay hắn mới xuất hiện ở đây.
Băng Xuân Nguyệt là một trong những băng đảng mạnh nhất của tỉnh Trung Ngưu, ngay bên cạnh An Hòa. Dù cho băng nhóm này không hề có ý muốn thống nhất giới hắc đạo, nhưng những băng nhóm khác trong tỉnh hay ngoài tỉnh cũng đều không dám đụng đến băng Xuân Nguyệt. Kể cả Phong Ma Lão Quái cũng phải tránh xa băng nhóm này nếu lỡ gặp phải.
Người đứng đầu băng Xuân Nguyệt tên là Lý Vạn Anh, là một trong những Tông Sư nổi tiếng, có thực lực rất cao và rất được nhiều người trong giới võ đạo tôn trọng.
Lý Vạn Anh nghe nói có người của Phúc Thịnh đến, hắn cũng không dám coi thường, liền đồng ý gặp mặt. Suy cho cùng, người hắn nể mặt không phải là Phúc Thịnh, càng không phải là Lý Đại Vệ, mà đó là vị chủ tịch phía sau, Nguyên Lạc. Một Tông Sư Nhị Đẳng trẻ tuổi tuyệt đối không thể xem thường được.
Lý Vạn Anh mặc bộ võ phục bước ra, mái tóc dài bạc trắng toát lên dáng vẻ Tông Sư thực thụ.
“Ngưỡng mộ đại danh của chủ tịch Phúc Thịnh đã lâu, ta rất hy vọng có ngày được gặp mặt cậu ta.” Lý Vạn Anh rất lịch sự đón tiếp Tứ Hổ và Lý Đại Vệ.
“Tôi nhất định sẽ chuyển lời đến đại ca.” Tứ Hổ vui vẻ trả lời. Anh ngồi trên ghế, còn Lý Đại Vệ thì đứng đằng sau.
“Vậy hôm nay cậu đến đây làm gì?” Lý Vạn Anh vào thẳng vấn đề.
“Ông có biết một người tên là Hồ Đao không?”
Một bên mắt của Lý Vạn Anh chợt giật nhẹ. Cái tên ‘Hồ Đao’ khiến hắn rất bất ngờ.
“Hồ Đao là bạn hữu lâu năm của ta. Hắn cũng thường hay ghé chỗ ta đàm đạo. Không biết vì sao cậu lại nhắc đến tên hắn?”
“Một tuần trước, hắn đã cùng với 3 vị Tông Sư khác, đến ám sát đại ca của tôi.”
“Vậy sao? Hắn cũng thật là to gan, nhưng ta không hề biết chuyện này. Chẳng lẽ mấy người nghi ngờ ta là chủ mưu.” Lý Vạn Anh cũng không phải là kẻ ngốc, đối phương tìm đến tận cửa, rồi còn nêu đích danh tên của thủ phạm. Nếu không phải là truy tìm đồng bọn, thì là gì nữa. Nhưng quả thật trong chuyện này, hắn cũng có chút liên quan.
Tứ Hổ luôn quan sát nhất cử nhất động của Lý Vạn Anh. Anh cũng có kết luận hôm nay đến đây tra hỏi là đúng.
“Thật ra chúng tôi luôn theo dõi Hồ Đao để tìm ra chủ mưu đứng đằng sau. Hôm trước, chúng tôi theo dõi hắn có đến nơi này, nhưng sau đó hắn liền mất tích không thấy đâu nữa. Tôi không dám nghĩ ông là chủ mưu. Nhưng chắc chắn là ông biết hắn đã đi đâu.”
Lý Vạn Anh ôm lấy đầu thầm trách Hồ Đao: ‘Cái tên gia hỏa đó thật là vô dụng quá đi, lần trước giúp hắn thủ tiêu một tên rồi. Thế mà vẫn bị người ta theo dõi đến tận đây mà không biết.’
“Có nhiều việc, đôi khi không biết còn tốt hơn đó.” Lý Vạn Anh thở dài nói.
Tứ Hổ vẫn kiên quyết nói: “Đây là nhiệm vụ của đại ca giao cho tôi.”
Lý Vạn Anh cầm một điếu thuốc, châm lửa và rít một hơi, rồi thả ra làn khói trắng. Việc đã đến nước này, nếu hắn còn ra tay thủ tiêu luôn Tứ Hổ, thì lần sau chính Nguyên Lạc sẽ đích thân tìm đến hắn. Bị một Tông Sư Nhị Đẳng truy sát, hắn chắc chắn không thể thắng, thực lực của hắn chỉ nhỉnh hơn Hồ Đao một chút thôi. Đã vậy thì cứ khai thật một lần, để người đằng sau xử lý đi.
“Ta thật ra… chỉ là người trung gian thôi… Ta có thể dẫn cậu đến chỗ đó, nhưng ta khuyên cậu một câu. Nếu còn quý trọng mạng sống, thì đừng đến đó.”
Tứ Hổ nghe xong, cả ngươi đều toát mồ hôi lạnh.
…
Nguyên Lạc không quay về Mã gia, cậu đi đến văn phòng chủ tịch tại tập đoàn Phúc Thịnh. Cậu đang đợi Tam Hổ áp giải tên đệ nhị sát thủ đến.
Tam Hổ hiện đang áp tải tên sát thủ cùng với Nhị Hổ. Cả 3 đang ngồi trong một chiếc xe hơi, đang chạy về Phúc Thịnh. Tên sát thủ ngồi chính giữa, Tam Hổ và Nhị Hổ ngồi 2 bên.
“Biết điều thì mau nói ra kẻ nào đã thuê ngươi đi!” Nhị Hổ liếc nhìn tên sát thủ và nói, cũng như Nguyên Lạc, anh đang rất là tức giận.
Tên đệ nhị sát thủ vẫn cười nói rất bình thường: “Cứ giết ta đi, nói nhiều lằng nhằng quá!”
Nhị Hổ thở ra một hơi, rồi trừng mắt nhìn hắn: “Tất nhiên rồi! Dù đại ca có trừng phạt thế nào, ta nhất định cũng sẽ giết chết ngươi. Quan trọng là ta cần phải tra tấn, hành hạ ngươi trước đó bao lâu thôi. Riêng ta, ta hy vọng ngươi cứ giữ thái độ này mãi.”
Thấy được biểu cảm của Nhị Hổ tựa như ác quỷ, tên đệ nhị sát thủ cũng tỏ vẻ một chút sợ hãi.
Vào khoảnh khắc đó, cửa kính của chiếc xe bỗng vỡ ra, một viên đạn đột nhiên không biết từ đâu bay đến, xuyên qua hộp sọ của tên đệ nhị sát thủ. Một phát súng cực kỳ bất ngờ, không ai kịp phản ứng, đến lúc chết hắn cũng không biết làm sao mà chết, chết không nhắm mắt.
Viên đạn đó là của đệ nhất sát thủ, là người em trong cặp song sinh còn sống sót. Tuy đại ca của hắn đã chết, nhưng hắn vẫn phải hoàn thành xong nhiệm vụ ám sát của mình. Sau khi giết đệ nhị sát thủ, hắn liền gọi điện đến Triệu Bá Thịnh.
“Tôi đã giúp ông bịt miệng tên sát thủ kia rồi. Chuyển thêm 5 tỷ cho tôi đi!”
Nghe thấy mình bị đòi thêm tiền, Triệu Bá Thịnh càng tức điên lên, nhưng hắn vẫn ráng kìm chế xuống, không dám nói ra: “Được! Ta sẽ chuyển thêm tiền cho ngươi. Nhưng nhớ lấy một điều, nếu ngươi bị bắt, thì hãy tự kết liễu mình đi.”
Nguyên Lạc nhìn thấy chỉ có một mình Tam Hổ bước vào phòng liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Có một sát thủ khác xuất hiện, tên sát thủ kia đã bị thủ tiêu trên đường đến đây. Hiện tại, Nhị Hổ đang dẫn người truy lùng hắn.”
Sắc mặt của Nguyên Lạc bỗng trầm xuống, sát khí dày đặc tỏa ra, làm rung chuyển cả căn phòng. Tam Hổ phải cố gắng lắm mới đứng vững được
“Đại ca! Bây giờ tình hình rất căng thẳng, chúng ta cần phải tìm một chỗ an toàn cho cậu.”
“Vô ích thôi! Tên sát thủ đó cũng sẽ dùng những người xung quanh để dụ tôi ra.” Nguyên Lạc lắc đầu nói. Cậu không thể nào trốn tránh, càng không thể trốn cả đời. Còn có những người cậu quan tâm đang ở ngoài đó. Làm sao cậu có thể bỏ mặc họ.
“Hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ hoàn toàn bất lợi. Phải tìm cách dụ hắn ra thôi.”
“Thế chúng ta phải làm gì?” Tam Hổ hỏi.
Nguyên Lạc suy đoán tên sát thủ kia sẽ tìm cách nhắm vào những người xung quanh cậu. Hiện những người cậu quan tâm nhất là Mã Vân, Tiểu Mỹ, và Ngũ Hổ đang trị thương trong bệnh viện. Mã Vân còn có Mã gia bảo vệ, cậu chỉ cần nhắc nhở Mã Đức Bình và Mã Chiêu Minh, họ sẽ điều vệ sĩ bảo vệ cho cô. Nên giờ chỉ có Tiểu Mỹ và Ngũ Hổ, cả 2 hiện đang ở cùng bệnh viện.
“Mấy ngày tới tôi sẽ đến bệnh viện ở. Cử thêm người đến bảo vệ phòng bệnh của Tiểu Mỹ và Ngũ Hổ, thay kính chống đạn cho phòng của họ luôn đi.”
Tam Hổ lập tức tuân lệnh làm theo. Ngày hôm đó, bệnh viện thành phố cực kỳ ồn ào, nhưng không phải là vì quá đông bệnh nhân, mà là tại tập đoàn Phúc Thịnh cho người đến sửa chữa phòng bệnh của 2 bệnh nhân.
Dù có rất nhiều phàn nàn và khiếu nại từ những bệnh nhân xung quanh, nhưng bệnh viện hoàn toàn mặc kệ. Ai bảo tập đoàn Phúc Thịnh và cả Mã gia đã trả rất nhiều tiền cho bệnh viện im lặng, bỏ qua mọi thứ họ làm.
Tối đó, Nguyên Lạc đứng một mình trên sân thượng của bệnh viện, cậu tập trung hơn bao giờ hết, cậu phóng toàn bộ Khí ra xung quanh. Bất cứ thứ gì rơi vào phạm vi quan sát của cậu, cậu sẽ lập tức nhận ra.
Bất quá, vẫn có một người có thể tùy tiện đi vào phạm vi quan sát của cậu mà cậu không hề hay biết. Người này lặng lẽ đứng phía sau cậu không biết từ khi nào và đã bao lâu. Chỉ là đến mãi một hồi lâu sau Nguyên Lạc mới nhận ra.
“Thì ra là Thanh hộ pháp! Không biết cô hôm nay đến đây có gì để chỉ dạy?” Nguyên Lạc có thể nhận ra Khí của người này chính là Liễu Hạ Lan. Cậu quay người lại và cúi chào trang trọng. Việc Liễu Hạ Lan có thể tiến gần cậu nhiều lần, dù cậu đã rất cảnh giác, đã khiến cậu không còn ngạc nhiên nữa. Dù sao người ta là đại hộ pháp, chắc chắn có nhiều cách ẩn giấu Khí của mình.
Liễu Tử Yên vẫn đang giả thành Liễu Hạ Lan, nhìn Nguyên Lạc một cách trầm tư rồi cười nhẹ. Dù thời gian qua, cô lúc nào cũng theo dõi và quan sát cậu, nhưng không hiểu sao, cô thấy người thiếu niên này càng lúc càng thú vị. Sự phát triển của cậu quả là khác thường và nhanh chóng, cô chỉ sợ nếu rời mắt khỏi cậu thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị.
“Không gặp mới có ít lâu, thế mà bá khí đầy lăng lệ, cậu đã trưởng thành hơn không ít.” Cô chú ý nhất là ánh mắt của Nguyên Lạc. Lúc trước, cậu có đôi mắt rất trong sáng, vô tư, nhiệt huyết và lấp lánh. Bây giờ ánh mắt của cậu đầy thần thái của một chiến binh, một vị thủ lĩnh, còn có một chút lãnh đạm.
‘Thêm một chút sát khí và huyết lệ nữa là được. Tiểu gia hỏa này, mai sau sẽ có khối cô nương chết mê, chết mệt cho mà xem.’ Liễu Tử Yên thầm nghĩ trong đầu, so với lúc trước, cô thích con người của Nguyên Lạc bây giờ nhiều hơn, ánh mắt của cậu càng cuốn hút nhiều hơn.
“Có phải cô đến để ngăn cản tôi? Bởi vì tôi đã ra tay với thường dân quá nhiều.” Nguyên Lạc thành thật nói, cậu từ lâu đã nghĩ sẽ có một ngày, người của Thánh Điện đến đây bắt giữ cậu. Tuy cậu chưa vi phạm quy định giết thường dân của Thánh Điện, nhưng có lẽ họ không hài lòng với hành động của cậu trong thời gian qua, nên đã phái Liễu Hạ Lan đến.
“Không phải! Thánh Điện không có thời gian quan tâm đến một tiểu tử như cậu đâu. Nên đừng có lo, chỉ cần cậu không vi phạm luật lệ giết thường dân của các Khí Sư. Ta đảm bảo, không ai trong Thánh Điện có thể đụng vào cậu.”
Nguyên Lạc nghe vậy liền như trút được gánh nặng, trong lòng mừng rỡ: “Thật sao? Vậy thì tôi xin cảm tạ Thanh hộ pháp trước.”
“Ta thật ra hôm nay đến đây để tặng cho cậu một lễ vật.”
“Là lễ vật gì?” Nguyên Lạc thắc mắc.
“Cô gái tên Tiểu Mỹ lúc trước chúng ta cứu, ta biết bệnh tâm thần của cô ta vẫn chưa khỏi. Hôm nay, ta cất công đến đây để giúp cậu chữa cho cô ấy.”
“Thật sao? Cô có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Mỹ?” Nguyên Lạc bỗng hét lên trong sự vui sướng. Từ lâu, bệnh tình của Tiểu Mỹ đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cậu, đến mức nó đã trở thành tâm ma. Một ngày Tiểu Mỹ chưa khỏi bệnh, lòng cậu sẽ luôn còn nổi day dứt đó.
“Ta cũng không nói là có thể chữa được chứng bệnh của cô ta. Nhưng ta có được một môn tâm pháp tuyệt học độc môn, có thể thôi miên người khác và xóa đi ký ức của đối phương.”
Liễu Tử Yên giải thích cho Nguyên Lạc cách làm của mình. Nhưng cậu vẫn có một chút nghi ngờ, cậu không biết tại sao Liễu Tử Yên lại giúp mình như vậy, chứ đừng nói đến tâm pháp kỳ lạ vậy.
“Thanh hộ pháp, liệu nó tác dụng thật không, sẽ không có hậu chứng chứ?”
“Cậu yên tâm! Tâm pháp này là tuyệt kỹ độc môn của ta. Chưa bao giờ thất bại.”
Nguyên Lạc tuy nghe Liễu Tử Yên nói một cách tự tin và thuyết phục, cậu cũng bớt đi nghi ngờ, nhưng cậu vẫn có chút lưỡng lự.
“Cậu muốn nhìn Tiểu Mỹ chịu đựng sự dày vò thêm nữa ư? Sao không thử một lần đi?”
Câu nói cuối cùng của Liễu Tử Yên đã đánh vào trúng tâm ma của cậu. Nguyên Lạc chỉ còn biết gật đầu nghe theo. Cậu lập tức đi xuống lầu gọi người chuẩn bị. Liễu Tử Yên vẫn đứng đó, cô chợt quay đầu nhìn về một hướng.
Theo hướng ánh mắt cô nhìn, một người đàn ông đang cầm ống nhòm bỗng giật mình. Ánh mắt của Liễu Tử Yên và hắn đúng là đã chạm nhau.
“Không thể nào! Cô ta nhìn thấy mình sao?” Gã đàn ông chính là đệ nhất sát thủ, hắn ta đang dùng ống nhòm quan sát bệnh viện ngoài 20 dặm.
Bán kính quan sát bằng Khí của Nguyên Lạc chỉ trong phạm vi 10 dặm. Bởi vì hắn đang đứng ngoài 20 dặm nên cậu không thể tìm được hắn. Nhưng Liễu Tử Yên mạnh hơn cậu nhiều, 20 dặm với cô chỉ là chuyện nhỏ. Cô có thể thấy rõ tên sát thủ như đang đứng trước mặt mình. Nhưng cô chỉ nhìn chứ không thèm để ý đến hắn. Hắn là con mồi của Nguyên Lạc, tất nhiên cô sẽ không can thiệp vào việc của cậu.
“Cô ta làm sao nhìn xa đến như vậy? Đúng là quái vật! Mình cần người giúp lần này rồi.” Tên sát thủ toát mồ hôi lạnh. Hắn thật sự không dám tin Liễu Tử Yên có khả năng đó, nhưng hắn thật sự thấy cô ta đang nhìn chằm chằm vào hắn thông qua ống nhòm.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Triệu Bá Thịnh bắt máy, trong điện thoại vang lên một câu nói: “Tôi cần ông giúp một chuyện.”
Hắn nhận ra giọng nói của tên đệ nhất sát thủ: “Giúp như thế nào?”
“Tôi cần ông phóng hoả bệnh viện thành phố.”
Đồng tử của Triệu Bá Thịnh co lại, 2 mắt trợn tròn, miệng há to nhất có thể: “Cái gì? Phóng hoả bệnh viện! Ngươi bị điên rồi à?”
“Thế ông có muốn giết hắn không?”
“Ngươi…” Triệu Bá Thịnh nghiến răng nghiến lợi, hàm răng của hắn va vào nhau và phát ra tiếng kêu rất ghê rợn.
“Nhưng gây ra một vụ um sùm lớn như vậy. Chắc chắn sẽ có người điều tra ra ta.”
“Hiện nay hắn đang lập hàng rào, cố thủ trong bệnh viện. Nếu không làm thế, không biết đến ngày nào tôi mới giết được hắn.”
Triệu Bá Thịnh nhắm nghiền mắt, thở ra một hơi: “Thôi được! Ta sẽ cho người làm chuyện đó. Nhưng lần này, ngươi phải tuyệt đối thành công đó.”
“Đừng lo! Lần này tôi chắc chắn sẽ giết được hắn.”