Bạch Đạo Toàn cắn chặt răng mình. Hắn không ngờ được con át chủ bài, Phương Tam, lại bị người ta đánh bại dễ dàng như vậy. Thậm chí đôi tay còn bị đánh cho tàn phế, suốt đời không thể luyện võ nữa. Giống như mọi tâm huyết suốt bao năm nay của hắn đều đã đổ sông, đổ biển. Hắn rất căm hận Nguyên Lạc, đôi mắt hắn nhìn cậu chứa đầy oán khí và phẫn nộ.
“Bạch Đạo Toàn! Ông làm gì đi chứ! Cái tên võ giả ông mang đến bị đánh bại rồi kìa. Chẳng lẽ chúng ta phải quy phục tiểu tử này sao?” Một tên theo phe chống đối, hốt hoảng quay qua nói với hắn. Liếc nhìn xung quanh, cũng có vài người đã bỏ cuộc, đầu hàng quy phục cậu.
Việc đến nước này, hắn lấy hết can đảm thực hiện hậu chước của mình. Hắn lấy điện thoại ra và nói vào đó 2 chữ: “Hành động!”
“Sao rồi? Bạch Đạo Toàn! Người của ngươi đã bị đại ca đánh bại, ngươi còn không mau qua đây quy phục bọn ta.” Lý Đại Vệ một lần nữa được chứng kiến sức mạnh của Nguyên Lạc, trong lòng hắn rất mừng vì đã ôm trúng được một cây cổ thụ.
“Ha ha ha! Muốn ta quy phục bọn ngươi. Không đời nào! Ta đã chuẩn bị hậu chước đề phòng khi Phương Tam thất bại rồi.” Bạch Đạo Toàn không còn có ý che giấu, một hơi phơi bày hết kế hoạch của hắn ra.
Nguyên Lạc vốn đã biết hết nên không hề tỏ ra ngạc nhiên, cậu chỉ có chút thất vọng thôi: “Vậy là ngươi quyết định không tuân theo giao ước à?”
“Mấy cái giao ước đó là cái thá gì chứ? Tại sao ta phải tuân theo? Kẻ nào mạnh thì người đó có quyền lên tiếng cuối cùng.” Bạch Đạo Toàn vừa nói vừa cười như một người điên dại.
“Đúng vậy, từ lúc ta bước chân vào thế giới này, ta đã hiểu đây là thế giới cường giả vi tôn. Muốn người khác phục tùng mình, muốn bảo vệ người mình quan tâm, muốn đòi lại công bằng cho bản thân, tất cả phải cần có sức mạnh.” Nguyên Lạc ngẩng đầu nhìn trời mà trầm mặc.
Cậu đang nhớ về khoảnh khắc lúc cậu mới bước chân ra khỏi đảo, lúc đó cậu còn rất vô tư và hồn nhiên. Cậu ôm biết bao nhiêu là ước mơ và khát khao trong người. Thế mà giờ đây, cậu cảm thấy bản thân mình đã hoàn toàn thay đổi. Nhiệt huyết đã nguội lạnh, đầu quyền thì đầy nhẫn tâm và vô tình. Điều duy nhất mà cậu muốn lúc này là khiến bản thân và thế lực của mình càng ngày càng mạnh hơn, như vậy mới có thể bảo vệ chu toàn cho mọi người.
“Người của ta sớm đã vây kín toàn bộ chỗ này. Chỉ ít phút nữa, bọn ngươi chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn thây.” Bạch Đạo Toàn vẫn còn rất cao hứng cười nói.
Nghe thấy Bạch Đạo Toàn đã chuẩn bị mai phục khắp nơi. Lý Đại Vệ và những người khác vội vàng chuẩn bị vũ khí, trang bị đầy đủ để mở vòng vây thoát ra. Họ còn lập thành rào chắn xung quanh để bảo vệ Nguyên Lạc.
“Đại ca! Chút nữa chúng tôi sẽ liều mình mở ra một con đường, cậu cứ bình tĩnh nấp sau chúng tôi mà đi ra.” Lý Đại Vệ đã chọn đi theo Nguyên Lạc, thì sẽ quyết tâm bảo vệ cậu đến cùng.
Nguyên Lạc vẫn giữ vẻ bình tĩnh, từ từ bước lên trước: “Mọi người đã chọn đi theo tôi thì nên nhớ rõ điều này. Thứ nhất, tôi không cần ai liều mạng để bảo vệ. Thứ 2, chỉ cần là người đi theo tôi thì sẽ là huynh đệ của tôi. Trong những giây phút nguy hiểm, tôi sẽ là người dẫn đầu mở đường, các huynh đệ chỉ cần tin tưởng và đi theo tôi thôi.”
“Đại ca…” Lý Đại Vệ cực kỳ cảm động. Lúc này, hắn đã thấy được Nguyên Lạc có tố chất của một người lãnh đạo.
“Lý Đại Vệ tôi nhất định sẽ trung thành đi theo cậu đến chết.”
Những người còn lại cũng tỏ ra cảm phục trước câu nói của cậu. Họ tin cậu là một người thủ lĩnh đáng để đi theo.
“Cũng rất dũng cảm, nhưng sau cùng vẫn sẽ nằm phục dưới chân ta thôi.” Bạch Đạo Toàn tưởng tượng cảnh Nguyên Lạc bị đánh gục, nằm thoi thớp mặc cho hắn chà đạp. Chỉ nghĩ đến đó, hắn đã vui sướng không thể tả.
Nguyên Lạc cũng lười quan tâm: “Nói cũng đủ rồi, ngươi mau gọi người ra đi, đừng bắt bọn ta chờ nữa.”
“Ngươi chán sống lắm rồi à? Đợi người của ta ra…” Bạch Đạo Toàn chợt nhận ra có điều kỳ lạ, hắn đã ra lệnh cho người của hắn hơn 5 phút trước, thế nhưng đến giờ lại không có kẻ nào xuất hiện cả. Hắn vội lấy điện thoại gọi lại lần nữa, nhưng không có ai trả lời.
“Ngươi không cần phải phí sức nữa. Toàn bộ người của ngươi đã bị bọn ta giải quyết sạch sẽ rồi.” Tứ Hổ từ xa xuất hiện, trên tay của anh đang cầm một chiếc điện thoại. Bạch Đạo Toàn nhận ra cái điện thoại đó, đó là điện thoại dùng để liên lạc với người của hắn đã bố trí xung quanh đây.
Bạch Đạo Toàn mặt mày hốt hoảng, tái xanh: “Không thể nào! Người của ta sao lại có thể bị hạ nhanh đến như vậy, lại không hề có tiếng động nào.”
“Ngươi đã đánh giá người của ngươi cao quá rồi. Nói đúng hơn, ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không hề biết trời cao đất dày thế nào.” Nguyên Lạc nói thêm một lời đả kích cuối cùng.
Bạch Đạo Toàn không thể chấp nhận sự thật, hắn đã không còn giữ nổi tâm trí mà rống lên: “Nói dối! Các ngươi nói dối, ta không thể nào thua được. Kế hoạch của ta rất hoàn hảo cơ mà.”
Nguyên Lạc không thèm nhìn hắn nữa, cậu quay người nhìn Lý Đại Vệ và nói: “Mọi việc còn lại ở An Hòa giao hết cho anh, nếu có ai dám chống đối, cứ dùng biện pháp mạnh. Bất quá, tôi sẽ lưu lại đây vài ngày, nếu gặp chuyện gì không thể giải quyết được, cứ liên lạc cho tôi.”
“Vâng, đại ca.” Lý Đại Vệ cúi đầu trả lời.
Nguyên Lạc và đội Hắc Hổ cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà, lên xe và đi mất. Còn chuyện của Bạch Đạo Toàn, cậu không muốn quan tâm nữa. Chỉ là sau đó, Bạch Đạo Toàn và những người đi theo phe của hắn đã biến mất khỏi An Hòa, không một dấu vết. Còn thế lực của hắn, liền bị Lý Đại Vệ thâu tóm về cho Phúc Thịnh. Trong một đêm, toàn bộ thế giới ngầm của An Hòa chính thức thuộc về Nguyên Lạc.
Chuyện của An Hòa được giải quyết xong, Tam Hổ lập tức trở về Gia Yên để tiếp tục công việc điều hành tập đoàn Phúc Thịnh. Trên chiếc xe thể thao sang trọng, Lục Hổ đang lái xe, Tứ Hổ ngồi ghế kế bên, còn phía sau là Nguyên Lạc đang nhắm mắt ngửa đầu ra đằng sau.
Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự rộng lớn, Tứ Hổ bước xuống trước, lịch sự mở cửa cho Nguyên Lạc: “Đại ca, mời xuống xe.”
Cậu nhìn biệt thự trước mặt một hồi rồi nói: “Nơi này cũng không tệ!”
“Tạm thời đại ca hãy chịu khó ở đây. Sau khi điều tra xong, chúng ta sẽ trở về Gia Yên ngay.” Tứ Hổ lên tiếng nói.
“Không sao! Chỉ là chỗ ngủ, ở đâu cũng được.” Nguyên Lạc không hề chú trọng chỗ ở của mình.
Biệt thự này chính cũng là nơi ở của Phong Ma Lão Quái trước đây. Hiển nhiên, bây giờ nó thuộc về Nguyên Lạc. Ba người cứ thế mà ung dung bước vào.
Trong phòng khách của biệt thự, Tứ Hổ, Lục Hổ và Nguyên Lạc đang ngồi nói chuyện.
“Chuyện điều tra đến đâu rồi?” Nguyên Lạc hỏi.
“Ngũ Hổ đang đến điểm hẹn để lấy tin tức. Chúng ta sẽ nhanh có đáp án thôi.” Tứ Hổ trả lời.
Nguyên Lạc gật đầu nói tiếp: “Chúng ta vẫn chưa biết rõ thực lực của đối phương. Mọi việc phải hết sức cẩn trọng.”
Tứ Hổ gật đầu đáp lại. Đối phương là những kẻ có thể thuê 4 sát thủ cấp độ Tông Sư Nhất Đẳng đến, nên tuyệt đối không thể xem thường được
Cách đây một tuần, Nguyên Lạc từng bị 4 Tông Sư Nhất Đẳng vây giết. Nhưng cả 4 người đều không phải là đối thủ của cậu. Kết quả là có 3 người bị cậu đánh tàn phế. Cậu cố ý thả một người tên là Hồ Đao rời đi vô sự, mục đích là để điều tra kẻ đứng sau. Thật ra nếu không làm vậy, cậu tuyệt không thể tìm được kẻ đứng đằng sau. Bởi vì 3 người còn lại, đều chết sau khi bị bắt về. Nguyên nhân là họ đã tự tử với thuốc độc mà họ bí mật mang theo.
Sau khi rời đi, Hồ Đao đã đi đến một địa phương gần An Hòa, hắn đã ở đó gần một tuần. Có thể là đang chờ người đứng sau liên lạc. Nguyên Lạc cũng không yên tâm nên lần này đích thân đến An Hòa. Thứ nhất là giúp Lý Đại Vệ dẹp yên phe chống đối. Tiếp theo là trực tiếp chỉ đạo việc điều tra Hồ Đao.
Sáng hôm sau, Ngũ Hổ đưa tin tức trở về.
“Cái gì người chúng ta cử đi điều tra đã bị giết rồi à?” Tứ Hổ ngạc nhiên.
“Vâng, lúc đệ đến chỗ đã hẹn, người của ta đã bị giết rồi, mọi dấu vết đã được dọn sạch sẽ.” Ngũ Hổ nói tiếp.
Nghe tin người mình bị giết, Nguyên Lạc không thể bình tĩnh, cả biệt thự liền bị sát khí của cậu gây chấn động.
“Đại ca! Khoan hãy xúc động, trước mắt chúng ta vẫn cần phải tiếp tục điều tra. Nhưng cử những người khác cũng vô ích thôi, tiếp theo hãy giao cho tôi.” Tứ Hổ vội nói.
“Anh có chắc không? Đối phương dường như đã biết chúng ta đang theo dõi họ. Nếu tiếp tục, có lẽ sẽ rất nguy hiểm cho anh.”
“Đại ca đừng lo. Không ai giỏi việc ẩn nấp và trinh sát hơn tôi đâu. Dù là Tông Sư cũng không thể phát hiện được. Cứ giao cho tôi.” Tứ Hổ tự tin vỗ ngực nói.
Nguyên Lạc thấy vẻ tự tin và nhiệt tình của Tứ Hổ cũng đành gật đầu chấp nhận: “Được rồi! Nhưng anh phải hết sức cẩn thận. Thường xuyên liên lạc cho chúng tôi, nếu bị phát hiện, thì phải ưu tiên chạy trốn đó.”
Nhắc nhở mấy lời xong, Tứ Hổ liền đi khỏi biệt thự, bắt đầu điều tra người đứng sau Hồ Đao.
…
Bên phía đại học Gia Yên, gần đây ngôi trường bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên. Vô số người kéo đến đại học, chỉ với mục đích là được nhìn thấy Nguyên Lạc, nhưng mấy ngày nay, cậu không hề đến trường. Khiến rất nhiều người thất vọng ra về.
Bên ngoài cổng trường, có một chiếc xe màu đen đang đậu đối diện cổng. Tất cả cửa kính của chiếc xe đều phủ màu đen, không ai nhìn thấy được bên trong. Kỳ lạ là còn có 2 người đàn ông đang ngồi trong xe mặc áo khoác trùm kín đầu, họ bịt khẩu trang và đeo cặp kính màu đen.
“Ông chủ! Đúng như tin tình báo, tiểu tử đó đúng thật là đang ở An Hòa, không có ở đây.”
“Tốt! Nếu hắn còn ở đây, ta thật không thể làm gì được hắn. Hắn được nhiều người bảo vệ quá, kể cả lão già Mã Trung Anh kia.”
Hai người này chính là Triệu Bá Thịnh và Kim Toàn. Sau khi biết được mục tiêu của Nguyên Lạc chính là trở thành người đứng đầu thế giới ngầm của Gia Yên. Cậu hiển nhiên trở thành đối tượng cần phải trừ khử của Triệu Bá Thịnh.
Chỉ là hắn gặp phải sự ngăn cản của Mã Trung Anh, ông đã đứng ra cảnh cáo hắn, tuyệt đối không được đụng vào Nguyên Lạc. Nếu không, chính ông sẽ khiến hắn hối hận suốt đời.
“Ông không cho ta đụng đến hắn, ta càng muốn giải quyết hắn.” Triệu Bá Thịnh nghiến răng một cách cay độc.
“Nhưng mà ông chủ, chúng ta phải làm sao mới giết được hắn? Kể cả Phong Ma Lão Quái còn không phải là đối thủ của hắn nữa.” Kim Toàn vội vàng nói.
“Không thể dùng võ giả, thì chúng ta sẽ sử dụng sát thủ. Chúng ta sẽ thuê những sát thủ giỏi nhất. Ta không tin là không giết được hắn.”
Nghĩ là làm ngay, hắn liền sai Kim Toàn tìm cách liên lạc với những tổ chức sát thủ nổi tiếng để thuê người ám sát Nguyên Lạc.
Những tổ chức sát thủ bình thường sau khi nhận yêu cầu, trước tiên là họ đi điều tra về Nguyên Lạc. Sau khi biết thực lực của Nguyên Lạc ít nhất là ngang tầm một Tông Sư Nhị Đẳng và có thể còn cao hơn, còn là đại ca của đội đánh thuê khét tiếng trên thế giới, Hắc Hổ. Tất cả đều đồng loạt từ chối nhận nhiệm vụ. Không ai ngốc đến nổi lại đi ám sát một người như thế.
Thấy những tổ chức sát thủ đều từ chối hắn, Triệu Bá Thịnh càng thêm tức giận.
“Cái bọn nhát như thỏ đế đó thật làm mất mặt danh xưng sát thủ. Mấy tổ chức đó không chịu làm, ta sẽ đi tìm những kẻ đứng đầu trong danh sách những sát thủ giỏi nhất thế giới. Chỉ cần ra một cái giá thích đáng. Chắc chắn sẽ có người nhận nhiệm vụ ám sát này.”
Đứng trong top 10 những sát thủ giỏi nhất thế giới, toàn là những tên cực kỳ nguy hiểm. Họ rất thích nhận những nhiệm vụ ám sát cực khó. Độ khó nhiệm vụ càng cao, họ càng có hứng thú. Nhưng đa số bọn họ cũng không ai dám nhận ám sát Nguyên Lạc.
Chung quy là ám sát người bình thường thì dễ, nhưng ám sát một võ giả thì rất khó, còn không kể đến một Tông Sư. Bởi vì võ giả có thể cảm nhận và rất mẫn cảm với sát khí. Dù cho sát thủ có giỏi ẩn nấp đến cỡ nào, dù có đủ sức lọt qua được sự quan sát của một Tông Sư, thì trong giây phút họ chủ động ra tay thích sát. Sát khí của họ cũng sẽ vô tình lộ ra. Chỉ cần là một võ giả lão luyện, một khi cảm nhận được sát khí, họ sẽ ngay lập tức đề phòng. Nếu như xui xẻo, các sát thủ thậm chí còn bị lộ vị trí hiện tại của mình.
Trong nội bộ của các sát thủ, họ rất hay do dự mỗi khi nhận nhiệm vụ ám sát một võ giả. Nhất là các Tông Sư, nếu trong lần đầu ra tay mà thành công giết được mục tiêu thì quá tốt, còn nếu như thất bại, kết cục chỉ bị đánh cho tàn phế thì còn quá là may mắn.
Lần lượt các sát thủ trong top 10 đều từ chối nhận nhiệm vụ. Nhưng đến 2 người tề danh hạng nhì và hạng nhất, thì họ trả lời là sẵn sàng nhận nhiệm vụ, nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ. Bất quá tiền là thứ Triệu Bá Thịnh không thiếu.
Chiếc xe của Triệu Bá Thịnh chạy đến một đoạn đường vắng vẻ. Nhìn từ xa, một bóng người đang ngồi trên một băng ghế đá. Đó là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ đồ rách nát, râu tóc hoa râm, nhìn như một người ăn mày.
Xe của hắn dừng lại trước mặt người đàn ông trung niên, cửa kính xe được kéo xuống. Triệu Bá Thịnh cầm một tập tài liệu ra đưa cho người đàn ông. Người đàn ông cũng không nói gì, chỉ cầm tập tài liệu rồi bước đi. Chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh. Từ đầu đến cuối, không một tiếng nói vang lên.
Người đàn ông mở tập tài liệu ra coi. Bên trong là toàn bộ thông tin của một người.
“Mục tiêu là một thiếu niên sao?” Người đàn ông khẽ lên tiếng sau khi nhìn thấy bức hình của Nguyên Lạc trong hồ sơ.
Ở bên trong xe, Kim Toàn đầy sự hoài nghi nói: “Hắn chính là đệ nhất sát thủ sao?”
“Chính là hắn! Khí tức của hắn đã được che giấu một cách hoàn mỹ, làm chúng ta nghĩ hắn không khác gì người thường cả.”
Sát thủ giỏi nhất là phải giống người bình thường nhất.
Chiếc xe của Triệu Bá Thịnh chạy thêm được một đoạn thì đột nhiên phải đạp phanh gấp dừng lại. Làm hắn phải chúi đầu ra đằng trước, tức giận, hắn hét lên với gã tài xế: “Tại sao lại phanh gấp thế?”
Gã tài xế trả lời trong sợ sệt: “Đột nhiên có người nhảy ra cản đường chúng ta.”
Một người đàn ông mặc một bộ đồ đỏ như máu, khuôn mặt hốc hác, hắn nhe răng cười đáng sợ như một con quỷ. Kim Toàn cùng gã tài xế đều sợ đến tái xanh mặt mày, chỉ riêng Triệu Bá Thịnh chỉ thể hiện một chút bất ngờ.
“Đừng sợ! Hắn chính là đệ nhị sát thủ mà chúng ta đã liên lạc được. Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện bất ngờ ở đây.”
Tên đệ nhị sát thủ cười một cách cổ quái, hắn vung tay của mình lên, một hòn đá nhỏ bay khỏi tay hắn. Lực bay của hòn đá không thua gì một viên đạn, trực tiếp xuyên qua tấm kính trước của xe hơi, rồi bay thẳng qua cả tấm kính phía sau.
Triệu Bá Thịnh lúc này mới thật sự sợ hãi, hòn đá đó chỉ lệch khỏi đầu hắn vài phân. Nếu tên sát thủ muốn, hắn có thể đã chết khi nãy.
“Ngươi… muốn cái gì?” Triệu Bá Thịnh mở cửa kính xuống và nói với tên sát thủ.
“Cũng không có gì, chỉ là ta muốn gặp trực tiếp người đã thuê ta thôi.” Tên sát thủ cười nói.
“Tại sao lại muốn gặp ta?”
“Vì ta muốn biết phải tìm đến ai, nếu có người cố tình quỵt nợ ta.”
Sát khí của gã đệ nhị này hoàn toàn khác với tên đệ nhất khi nãy. Tên đệ nhất kia luôn che giấu sát khí và khí tức của mình, người ngoài nhìn vào không thấy hắn khác gì người thường, còn có cảm giác hắn quá đỗi bình dị, không có chút nào nổi bật, vừa nhìn là có thể quên liền. Còn tên đệ nhị này tuy có thu liễm sát khí lại, nhưng hắn lại tỏa ra một khí tức đáng sợ không khác gì cô hồn, dạ quỷ. Ai nhìn hắn cũng phải e ngại.
“Không cần lo! Ta tuyệt đối không quỵt nợ ngươi. Ta sẽ chuyển cho ngươi trước 5 tỷ, sau khi xong việc, ta sẽ đưa ngươi thêm 5 tỷ.” Triệu Bá Thịnh cố gắng nói.
“Không được đâu! Tại sao chỉ có 10 tỷ? Ta đã điều tra trước rồi, tên đó có trình độ là Tông Sư Nhị Đẳng, lại được bảo vệ bởi đội Hắc Hổ lừng danh.” Tên sát thủ lắc đầu nói.
“Ít nhất cũng phải là 15 tỷ chứ.”
Triệu Bá Thịnh bỗng thấy chột dạ. Tổng số tài sản của hắn tuy là trên trăm tỷ, nhưng số tiền lưu động hắn có thể lấy ra thì không quá 20 tỷ. Hắn đã cố quyết tâm dùng hết 20 tỷ này để thuê 2 sát thủ đứng đầu top những sát thủ giỏi nhất. Nhưng không ngờ tên đệ nhị sát thủ này lại đòi thêm 5 tỷ nữa.
“15 tỷ! Ta cũng sẽ giúp ngươi giết thêm vài tên phiền phức nữa. Thế nào?”
Triệu Bá Thịnh nghiến răng lại, cầm tập tài liệu đưa ra và nói: “Tất cả những tên đi chung với hắn, không bỏ sót bất cứ ai.”
Tên sát thủ vui vẻ cầm lấy tập tài liệu: “Sảng khoái! Ta nhận nhiệm vụ ám sát này”
…
Biệt thự của Phong Ma Lão Quái cực kỳ rộng lớn, nằm bên cạnh một con sông và một khu rừng cũng rất lớn. Mấy ngày này, trong lúc chờ tin tức từ Tứ Hổ, Nguyên Lạc tập trung vào việc huấn luyện Ngũ Hổ và Lục Hổ.
“Để tấn thăng lên thành Tông Sư, chúng ta cần phải hợp nhất được Tâm - Kỹ - Thể. Thiếu một cái cũng không thành công được.”
Đứng ở sân sau của biệt thự, Nguyên Lạc đang tận tình chỉ dẫn cho Ngũ Hổ và Lục Hổ. Cả 2 tuy là Bán Bộ Tông Sư nhưng thực lực tổng bộ vẫn còn kém xa 3 người đứng đầu là Nhị Hổ, Tam Hổ và Tứ Hổ. Nguyên Lạc chỉ bảo xong liền kêu 2 người đấu tập với nhau.
Ngũ Hổ vốn mạnh hơn Lục Hổ nên cậu yêu cầu Ngũ Hổ không được dùng vũ khí, còn Lục Hổ có thể dùng cây dùi cui của mình để tấn công. Cả 2 đấu với nhau rất quyết liệt, nhưng họ không ngờ đến, mọi hoạt động của họ đã bị một người khác quan sát.
Trên một chiếc thuyền đang trôi bên bờ sông, đệ nhất sát thủ đang dùng ống nhòm quan sát cả 3 người. Hắn đã thu liễm toàn bộ khí tức trên người, làm ai cũng tưởng hắn chỉ là một người ngư dân bình thường. Kể cả Nguyên Lạc cũng không tài nào nhận ra được.
Tên đệ nhất sát thủ đã ở đây quan sát 3 người từ hôm qua, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa dự định ra tay. Dựa vào bản năng của sát thủ, hắn nhận ra Nguyên Lạc là một người rất cẩn thận, lúc nào cũng rất cảnh giác, dù chỉ một giao động nhỏ trong không khí, cậu cũng chú ý được. Hắn là một người rất chu toàn, nếu không đủ tự tin giết được con mồi, thì hắn sẽ không ra tay. Chưa kể sự phòng bị của Nguyên Lạc quá tốt, hắn không nắm chắc một đòn giết được cậu. Nếu để cậu phát giác được hắn, hắn tuyệt khó có thể toàn mạng trở ra.
Cho nên hắn đang chờ, chờ giây phút cậu lơ là mất cảnh giác nhất.
“Muốn hắn mất cảnh giác, có lẽ ta cần một mồi nhử…”
Ngày hôm sau, chỉ có Ngũ Hổ và Lục Hổ tự tập luyện với nhau. Nguyên Lạc thì ở trong biệt thự chờ Tứ Hổ trở về. Vì hôm nay anh nói sẽ mang được tin tình báo trở về.
Nhìn thấy cơ hội đến, tên đệ nhất sát thủ đã tiếp cận đến biệt thự từ khu rừng bên cạnh. Trên tay cầm theo một cây súng ngắm. Họng súng của hắn chĩa về phía Ngũ Hổ và Lục Hổ.
Bỗng hắn rút khẩu súng lục từ trong áo ra, và quay ra đằng sau. Hắn chĩa khẩu súng về phía cành cây cao to phía sau hắn.
“Bình tĩnh! Chúng ta cùng phe cả mà.” Trên cành cây phát ra tiếng nói, rồi một bóng người nhảy xuống khỏi cành cây. Hắn không phải ai xa lạ gì, chính là đệ nhị sát thủ.
“Thì ra ông cũng nhận nhiệm vụ này à. Vậy thì lần này tôi lỗ rồi.” Đệ nhị sát thủ tuy cười nói nhưng lại tỏ ra rất tiếc nuối. Trong giới sát thủ, việc 2, 3 sát thủ nhận một nhiệm vụ giống nhau là chuyện bình thường. Nếu họ gặp nhau, họ có thể giải quyết một cách hòa bình, như là một người từ bỏ nhiệm vụ, hay là hợp tác với nhau rồi chia tiền thưởng. Hoặc họ cũng có thể chọn giải quyết bằng vũ lực, kẻ còn sống cuối cùng sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
Hắn biết mình không phải là đối thủ của đệ nhất sát thủ, nên hắn chỉ còn cách giải quyết bằng cách hòa bình.
“Mục tiêu chính là của ông, còn những tên khác là của tôi, sao nào?” Dù sao đã cất công đến tận đây, hắn cũng không muốn tay trắng ra về. Hắn quyết định giết hết những người xung quanh Nguyên Lạc rồi quay về kiếm Triệu Bá Thịnh, đòi thêm 5 tỷ.
Đệ nhất sát thủ cũng tiết kiệm lời nói, hắn chỉ gật đầu rồi quay người đi.
Ngũ Hổ và Lục Hổ luyện tập với nhau suốt mấy canh giờ liền. Họ cuối cùng cũng kiệt sức mà ngồi bệt xuống đất.
Lục Hổ vẫn bị đánh bại, mặt mũi bầm dập. Ngũ Hổ cũng không khá hơn, đầu của anh bị cây dùi cui nện trúng, máu chảy đầy đầu. Tuy bị thương nặng nhưng cả 2 vẫn cười đùa rất vui vẻ.
“Lục đệ, nếu đánh nhau bằng tay không. Đệ không thể nào đánh thắng được ta.”
“Đúng vậy! Đệ công nhận cái đó.” Lục Hổ hổn hển trả lời, thở không ra hơi.
“Vậy cầm gậy lên, đánh một trận nữa nào.”
“Không được…” Lục Hổ nhạy cảm với sát khí hơn Ngũ Hổ, anh đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí ập đến phía của Ngũ Hổ, anh vội đứng lên chắn cho Ngũ Hổ.
Một hòn đá bay ra với tốc độ cực nhanh, trúng vào ngực trái của Lục Hổ. Tuy lực công phá không bằng viên đạn, nhưng đủ cho ngực của anh bị thương nặng, máu ứa ra. Lục Hổ theo quán tính, ngã văng ra đằng sau.
“Suýt chút nữa là trúng vào tim, tiếc thật đó!” Đệ nhị sát thủ ung dung bước ra, hắn cười một cách quái dị.
Ngũ Hổ và Lục Hổ vừa nhìn là đã đoán ra thân phận của hắn là sát thủ, cũng vì sát khí của hắn quá dữ dội. Đôi mắt như dã thú đang rình mồi.
Nếu như là lúc 2 người cường thịnh, có lẽ là sẽ không sợ hắn. Nhưng mới nãy, cả 2 mới tập luyện với nhau đến kiệt sức. Còn Lục Hổ cũng bị thương nặng bởi hòn đá, không thể chiến đấu. Chỉ còn có một Ngũ Hổ đã sức tàn lực kiệt là miễn cưỡng có đủ khả năng chiến đấu.
“Ngũ ca! Chạy mau đi!” Lục Hổ tự nhiên biết tình hình hiện nay không mấy khả quan. Ngũ Hổ hiện vẫn còn chút sức, nếu chạy ngay lúc này có lẽ sẽ chạy thoát được. Anh tình nguyện hy sinh ở lại chặn đường sát thủ.
Ngũ Hổ cũng hiểu rõ ý muốn của Lục Hổ, nhưng anh vẫn không muốn bỏ chạy một mình.
“Không ai có thể chạy thoát đâu!” Đệ nhị sát thủ mỉm cười, hắn không hề vội vã, vì hắn thấy cả 2 người đã là cá nằm trên thớt rồi.
Lục Hổ gắng gượng đứng lên và lao đến chỗ sát thủ: “Ngũ ca! Chạy đi! Mau tìm đại ca đi!”