Dư Thanh Yểu có chút sững sờ, tim đập nhanh đến mức chính bản thân mình cũng không hiểu nổi tại sao.
Tên của mình được thanh âm êm dịu tao nhã của Lý Sách gọi qua, phảng phất trở nên càng êm tai hơn, tựa như gió nhẹ thổi qua rừng trúc, rừng xanh như sóng, xào xạc êm tai.
Thanh âm của hắn giống như có một loại sức mạnh ôn nhu, làm hồn phách người nghe rung động, đây có lẽ chính là khả năng điều khiển lòng người bẩm sinh của một thái tử sao?
Chỉ dùng lời nói đã có thể dễ dàng tác động người khác, thế cho nên Dư Thanh Yểu hoàn toàn xem nhẹ chi tiết quan trọng “bị cự tuyệt ba lần” trong câu nói của Lý Sách.
“Làm sao vậy?” Lý Sách thấy nàng sững sờ bất động, bình tĩnh đánh giá bộ dạng ngẩn ngơ của nàng rồi mới cười khẽ hỏi: “Có chỗ nào không khỏe sao?”
Dư Thanh Yểu ngoại trừ cảm thấy hơi choáng váng sau khi thức dậy thì không có gì khác, chỉ là vành tai nàng có hơi nóng lên sau khi nghe tiếng cười ôn nhu trong trẻo của hắn.
Rõ ràng đã bị nàng trì hoãn rất nhiều thời gian nhưng Lý Sách vẫn rất ôn hòa kiên nhẫn, chưa bao giờ thúc giục nàng.
Nếu là đổi lại là người nhà Dư gia chỉ sợ sẽ bị châm chọc mỉa mai, thậm chí ngay cả các ma ma cũng có thể trực tiếp vào phòng nàng xốc mành lên, thô bạo bắt nàng rời giường.
Dư Thanh Yểu nhấc nửa người trên, ngồi trong chăn, tóc dài như thác nước buông xõa xuống với hai bên sườn, cần cổ trắng nõn uốn thành vòng cung mềm mại, gương mặt không chút son phấn ửng hồng, tựa như xấu hổ.
“Không phải, chỉ là lần đầu tiên nghe điện hạ gọi tên thần thiếp, thân thiếp có chút kinh ngạc…”
Dư Thanh Yểu nói đúng sự thật, ngón tay nhéo chăn mỏng, không được tự nhiên mà xoa xoa một chút, mi mắt hơi rủ xuống, ánh mắt cũng không dám ngước lên nhìn Lý Sách.
Tầm mắt một đường đi xuống liền thấy bàn tay Lý Sách đang chống ở bên cạnh, ngón tay mảnh thon dài, da thịt cân xứng, phía trên còn có dấu vết do nhẫn ban chỉ để lại.
Đó là dấu vết từ chiếc nhẫn ban chỉ hắn đeo lúc luyện tên bắn tiễn.
Dư Thanh Yểu ngày thường chưa bao giờ thấy Lý Sách đeo nhẫn ban chỉ, hắn sẽ không cố ý khoe khoang tài cán của bản thân, không giống như thanh niên tài tuấn khác thích đeo đủ loại nhẫn ban chỉ, khi nói chuyện cùng người khác có thể giả bộ vô tình mà khoe ra bản thân có thể kéo mấy lần thạch cung hoặc khoe khoang chính mình có bao nhiêu ngựa tốt, kỹ thuật cưỡi ngựa lợi hại thế nào.
Nếu không phải người bên cạnh Lý Sách nói cho nàng biết, nàng sẽ không biết được rằng vị phế Thái tử ngày thường an tĩnh đọc sách viết chữ dưới gốc cây lại tinh thông cưỡi ngựa bắn cung tới mức thượng thừa.
Dư Thanh Yểu trước kia không để ý đến mỗi ngày mấy giờ Lý Sách tỉnh, lúc nào dậy, nhưng theo như lời Phúc Cát nói, thói quen luyện tiễn đánh quyền là được rèn luyện từ khi còn nhỏ, kiên trì bền bỉ mỗi ngày đều phải thực hiện.
Có thể thấy được Tần vương là người có tính kỷ luật cao, mà bản thân mình ngay cả dậy sớm cũng không làm được.
Điều này khiến Dư Thanh Yểu rất hổ thẹn.
Nhưng nàng chưa kịp vùi đầu xuống vì xấu hổ thì bên tai lại truyền đến âm thanh của Lý Sách.
“Thanh Yểu?”
Hắn ngừng lại một chút, nghiêm túc hỏi: “Nàng không thích ta gọi nàng như vậy sao?”
Hắn hỏi rất thẳng thắn, như thể thật sự dò hỏi ý của nàng, chú đáo làm theo ý kiến của nàng xem từ nay về sau có dùng hai chữ “Thanh Yểu” này để gọi nàng hay không.
Nếu mấy ngày hôm nay không ở cùng Lý Sách, Dư Thanh Yểu tất nhiên sẽ cho rằng hắn đang cố ý thao túng lòng người hoặc có dụng tâm kín đáo, nhưng hiện tại nàng sẽ không cho là như thế.
Hắn đã thoải mái hào phóng hỏi thì là thật sự hỏi ý nàng xem nàng có đồng ý hay không, nếu nàng nói không thích, về sau Lý Sách sẽ không gọi nàng như vậy nữa.
Thật ra Dư Thanh Yểu không chán ghét việc Lý sách gọi nàng như vậy, phản ứng trước đó chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh*, dưới ánh mắt chờ đợi của Lý Sách, nàng thu liễm lại biểu cảm trên mặt, nhẹ giọng trả lời: “Điện hạ gọi thần thiếp thế nào cũng được.”
*thụ sủng nhược kinh-受宠若惊: được đối xử tốt mà thấy lo sợ
Những lời này thật sự rất đúng quy củ, không quá xa cách cũng chẳng quá thân mật nhưng vẫn làm Dư Thanh Yểu cảm thấy hơi bối rối.
Nếu truy cứu nguyên do, thì là từ trước Lý Duệ luôn cường thế một phương*, cũng sẽ không hỏi qua ý kiến của nàng, mà Dư Thanh Yểu cũng không phải người hiếu thắng, vậy nên cứ để hắn tự ý gọi “Thanh Yểu” hoặc sắp xếp những việc khác cho nàng, hắn ta cũng không nghĩ tới có một số việc hẳn là nên hỏi trước xem nàng có nguyện ý làm hay không.
Dù rằng những chuyện ấy sau khi nàng nhớ lại đều là không tình nguyện làm.
Nhưng tất cả mọi thứ đều có điểm lợi và hại, Lý Sách tuy rằng tôn trọng ý kiến của nàng, nhưng một hồi hỏi qua đáp lại lại khiến sự việc trở thành ngươi tình ta nguyện.
Sự quẫn bách của Dư Thanh Yểu nằm ở chỗ khi nàng đồng ý cũng đồng nghĩa với việc trong lòng nàng đã hứa hẹn với Lý Sách có thể dùng tên thân mật hơn để gọi nàng.
Cũng giống như đang ám chỉ ràng mối quan hệ của hai người bọn họ lại càng thân mật.
“Sau khi ta cập quan, phụ hoàng ban cho ta tên tự là Hàn Thanh.” Lý Sách ném gối trong tay sang một bên, nói với Dư Thanh Yểu: “Nếu nàng thích nàng cũng có thể gọi ta như thế.”
Dư Thanh Yểu theo bản năng lặp lại lời hắn nói, giống như anh vũ học vẹt, chậm chạp nói ra hai chữ: “Hàn Thanh?”
Lý Sách nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, đôi mắt phượng hiện lên vẻ ôn nhu: “Trên đời này rất ít người dám gọi cái tên này, nhưng ta cảm thấy nàng hẳn là nên biết.”
Dư Thanh Yểu chậm rãi chớp mắt.
“Vâng, thần thiếp sẽ nhớ kỹ.”
Nói hết lời, nàng lại nhịn không được mím môi cười nhạt.
Lý Sách đem tên tự của hắn nói cho mình, thật giống như hai người bọn họ đang trao đổi bí mật gì to lớn lắm.
Chẳng qua chỉ là xưng hô thôi.
Trong lòng Dư Thanh Yểu bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn
Lý Sách thấy thần sắc của Dư Thanh Yểu đã trở nên tốt hơn liền đứng dậy đi ra cửa, để lại toàn bộ căn phòng cho Dư Thanh Yểu rửa mặt chải đầu.
Mấy ngày nay Dư Thanh Yểu đã sớm hình thành thói quen tự mình làm tất cả, động tác nàng trở nên lưu loát hơn nhiều, rửa mặt chải đầu rồi thay đổi y phục cũng không mất đến hai khắc*.
*một khắc là 15 phút bây giờ, hai khắc là 30 phút.
Chờ đến khi nàng thấy dung mạo bản thân ở trong gương trở nên phấn chấn hơn, không còn thần sắc mỏi mệt, càng quan trọng hơn là phấn dùng để che đậy vết tích trên cằm cũng không quá lộ liễu mới mở cửa ra khỏi phòng.
Phúc Cát trước tiên tiến vào vấn an, rồi bày đồ ăn sáng đựng trong hai chiếc lồng cơm nhỏ làm bằng gỗ tử đàn ra.
Hai chén cháo ngô bách hợp đặc sệt, mấy đĩa dưa muối nhỏ cộng thêm một đĩa bánh bạch ngọc còn nóng hổi.
Phúc Cát thu lại lồng cơm, lại nhịn không được lắm miệng một câu, tiếc hận nói: “Nếu hôm nay vương phi dậy sớm một chút còn có thể thấy tư thế oai hùng bắn liên tiếp năm mũi tên của điện hạ đấy!”
Dư Thanh Yểu lớn lên ở Dao thành, trong thành có nhiều gia đình võ tướng, các huynh đệ cũng sẽ ở những chỗ còn trống để tập luyện bắn tên, cho nên Dư Thanh Yểu tự nhiên cũng đã nghe sự lợi hại của bắn tên liên tiếp.
Người dám bắn liên tiếp nhiều mũi tên tất nhiên là có lực khống chế rất lớn mới có thể đồng thời suy xét đến phương hướng, tốc độ cùng độ chuẩn tâm của nhiều mũi tên như vậy.
Mà tuyệt kỹ bắn năm mũi tên liên tiếp ở Đại Chu cũng chỉ nghe qua Trấn Quốc Công Từ Mặc có năng lực này, đến cả phụ thân của Dư Thanh Yểu cũng theo không kịp.
Nàng vô cùng tò mò, Tần vương rõ ràng chưa bao giờ đi lên chiến trường làm sao có thể học được bản lĩnh như vậy, cho nên không thể chính mắt nhìn thấy cũng khiến nàng cũng vô cùng tiếc nuối: “Sớm biết vậy ta sẽ dậy sớm hơn một chút.”
“Nếu nàng muốn thì lúc nào cũng có thể xem, dậy sớm chỉ sợ cả ngày nàng sẽ không có tinh thần.”
Lý Sách tiến vào từ bên ngoài, theo sau hắn còn có Phúc An.
“Thần thiếp chỉ là nhất thời chưa thích ứng được, nếu sau này có thể rèn luyện thói quen dậy sớm thì nhất định có thể dậy được.” Dư Thanh Yểu không đủ tự tin, âm thanh càng nói càng nhỏ.
Nàng cũng không biết mỗi ngày Lý Sách dậy lúc mấy giờ, nếu là khi giờ Mẹo* trời chưa sáng đã dậy thì quả thật nàng đúng là không đảm bảo được chính mình có thể tâm bình khí hòa mà thức dậy.
*giờ Mẹo: 5-7 giờ sáng. Theo lệ xưa các quan làm việc từ giờ Mẹo.
Lý Sách không tiếp tục khiến nàng khó xử ở vấn đề này, vẫy vẫy tay với nàng rồi nói: “Ngồi xuống dùng bữa trước đi.”
Dư Thanh Yểu ngoan ngoãn ngồi xuống phía bên kia bàn.
Trên bàn có hoa mai trảm trai tứ phương, hai người mỗi người ngồi một bên, lặng im không tiếng động mà dùng cơm, chỉ có âm thanh đũa ngọc chạm nhẹ ở trên miệng chén.
Dư Thanh Yểu không biết khi dùng bữa Lý Sách có quy tắc gì, sợ quấy rầy hắn nên không dám nói một tiếng nào.
Bất quá tuy rằng không giao lưu bằng lời nhưng sẽ có lúc đũa ngọc của cả hai người cùng hướng về phía đĩa dưa muối nhỏ.
Lúc này ánh mắt tự nhiên sẽ chạm nhau, Lý Sách nhíu mày một chút, thu hồi đũa ngọc, ý bảo nàng dùng trước.
Dư Thanh Yểu biết giờ phút này nhường nhịn nhau chỉ khiến tăng thêm thời gian liền vội vàng gắp một đũa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Dưa muối trong miệng nàng phát ra âm thanh giòn rụm, nghe thanh âm kia liền biết dưa muối lần này ướp rất thành công.
Thấy Dư Thanh Yểu ăn rất ngon miệng, Lý Sách cũng nếm thử một chút.
Đúng thật chua cay ngon miệng, giòn thơm vừa miệng.
Sau đó Dư Thanh yểu gặp cái gì Lý Sách liền gắp cái đó, bánh bạch ngọc cũng đã ăn đến hai ba miếng.
Phúc Cát ở phía sau nhìn đến mức kinh ngạc, liên tục đưa mắt ra hiệu với huynh trưởng của mình.
Hôm nay sức ăn của điện hạ tốt quá đi.
Tuy rằng Phúc An cũng bất ngờ nhưng tính tình hắn trầm ổn điềm đạm hơn, vậy nên mới không thèm lộ ra biểu cảm kinh ngạc giống Phúc Cát mà chỉ đặt chiếc khăn ấm vào khay rồi dâng lên.
Chờ đến khi hai người dùng xong đồ ăn sáng, Lý Sách buông đũa ngọc trước, mở miệng nói: “Ta trước giờ rất ít dùng bữa sáng cùng người khác.”
Dư Thanh Yểu không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hoàng đế hoàng hậu đều ở đây, tại sao hai mươi năm nay Lý Sách không thường cùng họ dùng bữa sáng?
Ngay cả Lý Duệ cũng sẽ có lúc vội vã vào cung bồi Tề quý phi dùng bữa sáng, đây chắc chắn không phải quy tắc gì đặc biệt trong cung.
Nàng chỉ có thể cẩn thận hỏi: “Điện hạ không thích dùng bữa cùng người khác sao?”
“Thật ra cũng không phải.” Lý Sách dùng khăn chà lau ngón tay, lông mi hạ xuống, như thể đang suy nghĩ nên trả lời thế nào cho phù hợp: “Chỉ là trước kia…”
Khi hắn còn nhỏ, Minh Thuần đế cùng Trần hoàng hậu phàm là ở cùng một chỗ thì sẽ có khắc khẩu, có đôi khi là hoàng đế không cao hứng, có đôi khi lại là sắc mặt khó coi của hoàng hậu, cho nên ba người bọn họ trước nay đều không hợp ngồi trên cùng một cái bàn.
Khi đó hắn thậm chí còn có chút chán ghét việc dùng bữa.
Về sau đến khi nào mới trở nên tốt đẹp hơn nhỉ?
Hình như là sau khi đệ đệ Lý tường ra đời, quan hệ của Minh Thuần đế cùng Trần hoàng hậu mới hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng khi đó hắn sớm đã hình thành thói quen ở một mình.
Càng không cần có người làm bạn.
“Thật ra cũng không có gì.” Lý Sách súc miệng bằng nước trà, dừng chủ đề này lại.
Chuyện xưa đã không còn quan trọng, thật sự không cần nhắc lại, chỉ là vừa lúc này hắn đột nhiên lại nhớ tới.
Đối với những người có trí nhớ tốt mà nói, có một số loại ký ức chính là gánh nặng không thể vứt bỏ.
Cũng may Dư Thanh Yểu không giống Trần hoàng hậu, khi ở cạnh nàng hắn cũng không hề cảm thấy áp lực, hơn nữa nàng ăn ngon miệng cũng bất tri bất giác mà ảnh hưởng đến hắn, có thể nói từ khi hắn vào Lãng viên tới nay, chưa có ngày nào hắn ăn ngon như vậy.
“Trước đây ta không nhận ra điểm khác biệt giữa dùng bữa một mình và dùng bữa cùng người khác.” Lý Sách chống cằm, ánh mắt ôn hòa dịu dàng nhìn nàng: “Bất quá, giống như nàng nói trước đó, nếu không thử qua thì cũng sẽ không biết rốt cuộc ta có thích hay không.”
Ánh nắng ban mai dịu dàng ở ngoài cửa sổ, chiếu lên da thịt trắng sáng như bạch ngọc của hắn, đôi đồng tử đen láy như trân châu đen thượng hạng, sáng bóng như phát sáng, bẩm sinh hắn đã có dung mạo vô cùng đẹp đẽ, giờ phút này lại càng trở nên mê người hơn, kích động trái tim Dư Thanh Yểu trở nên có chút rung động.
Dư Thanh Yểu như bị ma xui quỷ khiến mà mở miệng hỏi: “Vậy điện hạ có thích không?”
Lý Sách đảo mắt qua mặt bàn rồi nhìn thẳng vào hai mắt nàng, nhẹ cong khóe môi, thanh âm chậm rãi, nói: “Thích.”