Trên bầu trời chỉ có hai ba vì sao đơn lẻ, lạnh lùng mà cô độc.
Trên Trích Tinh Đài vắng vẻ chỉ có ba đạo thân ảnh đứng lặng lẽ phía trên, cung nhân cùng cấm quân đều lui xuống dưới bậc thang, gió xuân se lạnh thổi vào không khí tĩnh mịch bên trong.
“Bệ hạ vừa uống thuốc lại bị gió thổi lâu như vậy, chỉ sợ bệnh tình sẽ càng nặng thêm.” Triệu Phương đem áo choàng gấm thêu hình rồng trên tay tiểu nội quan, tự mình choàng lên người hoàng đế.
“Trẫm trong điện thật sự buồn bực khó chịu, đi ra hóng gió một chút, ngược lại cảm thấy tốt lên rất nhiều.” Minh Thuần đế thở ra một hơi thật dài, phảng phất như muốn đem hết thuốc đắng đã uống phát tán ra ngoài.
Triệu Phương với tư cách là cận thần được hoàng đế tín nhiệm nhất, cũng là người hiểu tâm tư hoàng đế nhất, biết rõ lúc nào nên giả bộ hồ đồ, lúc nào nên thuận theo hoàng đế, hôm nay đúng lúc này, hoàng đế không muốn ai tới gần, nỗi cô độc thấu trời xanh, không những phiền não về bệnh tình, còn có ưu tư đè nặng trong lòng.
“Bệ hạ ngày ngày nhiếp chính, thức khuya dậy sớm, vì thiên hạ lê dân bách tính càng phải bảo trọng long thể, nếu vì một hai chuyện tôm tép mà thân thể mang bệnh, sẽ mất nhiều hơn được.”
Minh Thuần đế quay đầu, cười chỉ vào Triệu Phương nói: “Cũng chỉ có ngươi dám nói bọn họ là tôm tép nhãi nhép thôi.”
Triệu Phương vội vàng cung kính chắp tay cúi đầu, nói: “Nô tài biết tội.”
Minh Thuần đế phất phất tay, “Cũng không trách ngươi được.”
Hai người đang nói chuyện, trên trời bỗng nhiên có điểm sáng, làm hai người không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy mấy chung đèn bị gió đêm thổi tới, sáng tối lập lòe, đã sắp đốt hết, lại vẫn còn bay lên trên.
“Người chỗ nào lại ở trong cung thả đèn?” Hoàng đế nhíu lông mày một cái.
Triệu Phương nhìn thấy mấy thân đèn gần ngay trước mắt nói: “Bệ hạ, đây hình như là đèn Khổng Minh.”
Trích Tinh đài được xây cực kì cao, cho nên những đèn Khổng Minh đang bay lên kia cơ hồ muốn bay đến trước mắt.
“Đèn Khổng Minh? Cho người bắn hạ xem rốt cuộc là ai đã thả đèn.”
Sau khi hoàng đế ra lệnh một tiếng, tiểu nội quan lập tức quay người đi tìm cấm quân tra người đã thả đèn.
Qua mấy phút đồng hồ, cấm quân đem theo đèn Khổng Minh bị bắn hạ đi lên, tổng cộng có ba chiếc, trong đó có hai chiếc còn có chữ viết.
Triệu Phương đem hai ngọn đèn dâng lên cho hoàng đế xem, quét mắt nhìn qua chữ viết trên đó.
“Bệ hạ, chữ viết này nhìn như là của Tần vương điện hạ.”
“Sách nhi?” Minh thuần đế cả kinh, run rẩy tay áo, đưa tay nhận lấy, tiểu nội quan đem đèn sừng dâng cao lên, để hoàng đế thuận tiện dùng ánh đèn phân biệt nét chữ.
Lúc trước thời điểm thái tử luyện chữ vỡ lòng, một cái bàn nhỏ để bên cạnh thư án của hoàng đế, hoàng đế thẩm duyệt tấu chương, cùng triều thần thảo luận chính sự, tiểu thái tử sẽ ở một bên luyện chữ.
Nên có thể nói đối với chữ viết của thái tử, hoàng đế là rõ ràng nhất, nhất định sẽ không nhận lầm.
“Đúng vậy, đây là chữ viết của Sách nhi.”
Triệu Phương đứng tại chỗ dò xét sắc mặt của hoàng đế: “Tần vương điện hạ có thể thấy được là vẫn còn mong nhớ bệ hạ, biết bệ hạ bệnh cũ tái phát, cảm thấy lo lắng mà lại không thể gặp mặt, nên mới thả đèn Khổng Minh này vì bệ hạ cầu phúc, nô tài biết mà, phụ tử với nhau nào có thù hận mãi mãi.”
Triệu Phương cố ý muốn khuyên bảo hoàng đế, nhưng Minh Thuần đế còn chưa có nguôi giận.
“Ngươi cho là trẫm nguyện ý đối đãi như thế với hắn sao? Rõ ràng là hắn hùng hổ bức người!” Sắc mặt hoàng đế vừa mới hòa hoãn lại trở nên cực kém.
Triệu Phương lẳng lặng nghe, không có chen vào nói.
Hoàng đế thong thả đi vài bước sang bên cạnh, nhớ tới lúc trước, “Trẫm có từng nghi ngờ qua, nhưng về sau cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như Sách nhi thật sự là đứa con hoang của người nàng yêu thì sao A Yến lại đối với thằng bé không hề để ý? Nó lúc nhỏ nếu không có trẫm để tâm thì sao có thể qua được trận bệnh nặng lúc năm tuổi đó, lại sao có thể trở nên như bây giờ đủ lông đủ cánh rồi liền muốn học thói xấu cùng trẫm đối nghịch!”
Lúc trước khi Tứ hoàng tử sinh ra đã gặp phải không ít dị nghị, Hoàng thái hậu càng là nghi ngờ với huyết mạch của hắn, hoàng đế lập tức lập bài đưa hắn lên làm thái tử mới bình ổn được một hồi phân tranh.
Vô luận đối với người từng là Trần hoàng hậu hay người đã từng là hoàng thái tử, Minh Thuần đế đều hết mực thiên vị.
Triệu Phương không có bị sự nổi giận của hoàng đế dọa sợ, ngược lại tiếp tục trấn an: “Tần vương cùng bệ hạ chính kiến không giống nhau, cái này muốn trách vẫn là nên trách Trương các lão kìa, cần gì phải cùng với Tần vương tức giận?”
Hoàng đế hừ một tiếng: “Trương Dực nếu làm không tốt, hắn là người ngoài, trẫm nhiều nhất để cho hắn cấm túc mấy tháng, phạt chút ít bổng lộc, thế nhưng thái tử là con ruột của trẫm, lại dám trực tiếp phản đối mệnh lệnh của trẫm, còn chưa tới lượt hắn làm hoàng đế đã muốn trèo lên đầu trẫm ngồi, sao mà trẫm không tức giận cho được!”
“Mà ngay cả A Yến đều bị hắn làm cho tức bệnh, không muốn làm hoàng hậu chỉ muốn làm ni cô, Đại Minh từ trước đến nay còn chưa có người nào thà làm ni cô cũng nhất quyết không muốn thành hoàng hậu!”
Hoàng đế càng nghĩ càng giận, trực tiếp đem đèn Khổng Minh ném vào ngực Triệu Phương.
Triệu Phương không dám nhiều lời.
Lúc trước hoàng hậu tiến cung như thế nào, hoàng đế trong lòng biết rõ, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, vị kia trong lòng thủy chung luôn có một người, cũng không trách được cái gì.
Huống chi việc này giữa hoàng hậu và Tần vương, càng không đổ tội được lên đầu Tần vương.
Lại nói lúc Hoàng hậu hạ sinh thái tử là lúc đế hậu hai người huyên náo, thái tử vừa được sinh ra liền bị ôm đến cho Quý phi nuôi dưỡng nửa năm, cảm tình của hoàng hậu đối với đứa bé này liền phức tạp.
Ngày càng nhiều đèn Khổng Minh bay lên, bị gió thổi tụ lại một nơi, đụng nhau trên trời làm ánh lửa bên trong rung động.
Số lượng nhiều như vậy, lại để cho người xử lý không xuể.
Triệu Phương thừa cơ nói: “Dân gian nói, thả 99 chiếc đèn Khổng Minh thành tâm mà cầu nguyện thì mong ước sẽ đạt đến trời cao, có thể được như ước nguyện, Tần vương điện hạ lần này thật dụng tâm.”
Lông mày hoàng đế nhíu lại dần dần thả ra.
Đã qua chốc lát, mới thở ra một hơi: “Vương phi Dư thị của Sách nhi ở tại Lãng Viên có tốt không?”
Triệu Phương tranh thủ thời gian trả lời: “Tốt lắm, nô tài phái người xem qua, điện hạ cùng Vương phi đều là nghỉ cùng một phòng.”
“Hừ, trẫm biết rõ hắn so với người khác bắt bẻ kén chọn hơn một ít, thái y xem bệnh bao nhiêu lần đều nói không có vấn đề gì.” Hoàng đế nói đến đây, ngừng lại một chút, lại tiếc nuối nói: “Thằng nhãi này nếu trọng sắc đẹp được bằng một nửa Tường nhi thì hài tử có phải bây giờ đã tròn một tuổi rồi không?”
Triệu Phương nghe được ngữ khí của hoàng đế đã buông lỏng, biết rõ hắn đối với Tần vương vẫn có tình cảm, chỉ có điều lúc trước Tần vương tự cắt đường lui thật sự không cho hoàng đế cơ hội xuống đài, cũng may Tần vương hôm nay thả từng này đèn Khổng Minh ít nhiều cũng sẽ khiến cho lòng hoàng đế được an ủi một ít.
Vì vậy hắn cũng cười nói: “Bệ hạ không cần sốt ruột, Tần vương phi mới gả qua chưa được nửa tháng, có lẽ sang năm sẽ có tin tức tốt.”
Hoàng đế thở dài ừ một tiếng, chắp tay đi lên phía trước vài bước, nhìn lên trên bầu trời sáng ngời chập chờn đèn Khổng Minh bỗng nhiên nói: “Quý phi hôm nay nói cũng có đạo lí, Tần vương bị cấm túc không được ra ngoài, thì để vương phi của hắn đến tận hiếu với thái hậu vậy.”
Sáng sớm hôm sau.
Những vì sao cùng vầng trăng khuyết lặn đi, mặt trời thế chỗ từ từ mọc lên.
Mưa tích tụ trong sân đêm qua đã bốc hơi gần hết, khí nóng theo gió thổi vào trong điện.
Màn che được vén nhẹ nên tấm màn lay động.
Dư Thanh Yểu ở trong chăn đang ngủ say, chợt thấy chóp mũi có chút ngứa, giống như chiếc màn chưa được vén lại, bị gió ngoài cửa sổ thổi vào trong.
Nàng nhíu mũi, rút tay từ trong chăn mỏng ra.
Cái tay mới vung đến nửa đường, cổ tay lại gặp vật cản, bị giữ lại giữa không trung, không thể động đậy.
Nàng chỉ có thể nỉ non một câu, “ngứa.”
Phàn nàn cũng không thể giảm bớt nửa phần, Dư Thanh Yểu trong lòng ủy khuất nhưng con mắt vẫn không chịu mở ra, chỉ là lông mày nhíu lại, đôi má phồng lên, giống như là đang trong mơ cùng người nào tức giận.
Lý Sách theo bản năng nín thở, giờ phút này hắn một tay để trên gối tròn, tay còn lại đang cầm lấy chế trụ cánh tay của Dư Thanh Yểu, hết thảy đều phát sinh hết sức đột nhiên.
Dư Thanh Yểu đột ngột giơ tay làm phản ứng của hắn cũng đột ngột.
Hiển nhiên Dư Thanh Yểu còn đang trong giấc mộng cũng không phải cố ý “tập kích” hắn, thế nhưng mà nhiều lần tập luyện đã rèn cho hắn phản ứng tự nhiên đối với “uy hiếp” gần kề.
Đây chỉ là một cổ tay mảnh khảnh còn mang theo hơi ấm từ trong trăn, hoàn toàn đối lập với nhiệt độ cơ thể của hắn vừa mới tắm xong.
Mạch máu còn đang nhẹ nhàng đập trong lòng bàn tay hắn, thình thịch thình thịch.
Mà chủ nhân của cổ tay này giờ phút này đang không hề hay biết, ngủ say sưa, mái tóc đen nhánh xoã tung tùy hứng lên chăn đệm phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ vẫn còn làm ổ trong đó, làn da cùng tóc dài óng ánh, tựa như quả đào mọng nước làm người ta thèm thuồng. Theo hô hấp của nàng, lông mi trên đôi mắt nàng có chút rung rung, như hai chiếc quạt lông vũ, nhẹ nhàng cọ vào trái tim hắn.
Lý Sách vốn muốn thu hồi ánh mắt không thích hợp này, lại vô ý thất thần.
Từ nhỏ sống ở trong thủ đô phồn hoa nhất, hắn đã thấy qua không biết bao nhiêu ung dung xinh đẹp trang nhã quý nhân trong yến hội, cũng thấy qua những tiểu thư quý tộc được trang điểm tinh xảo từ đầu đến chân trong hoa viên nhưng không tìm ra được một người thật ổn, các nàng tuy đẹp nhưng dường như đều là dựa vào lớp lụa là bên ngoài, không làm cho hắn nửa phần rung động, nhưng hết lần này tới lần khác thiếu nữ đầu bù tóc rối, không màng mọi chuyện không chút đề phòng ngủ trên giường này lại làm hắn mất đi thủ lễ.
Nín thở hồi lâu khiến hắn cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, giống như bị ném vào lò luyện đan không có gió, toàn thân như bị lửa thiêu đốt hội tụ trong đan điền, hơi nóng liên tục không ngừng mà rót vào xương cốt, nhiệt độ cơ thể bị hơi ấm làm tăng lên khiến hắn càng căng thẳng hơn lúc trước.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng đem bàn tay suýt nữa đập vào mặt hắn để lại trong chăn.
Dư Thanh Yểu thoát khỏi xiềng xích, thoải mái mà lăn lộn trong chăn, qua lại một lượt, nàng lại ngửa mặt ra ngoài, suýt nữa muốn đè xẹp cái gối tròn.
Việc này liền như không coi Lý Sách ra gì.
“Ngủ rồi ngược lại gan liền lớn.” Lý Sách xem nàng vung tay loạn xạ chiếm lấy giường, khó tránh khỏi có chút buồn cười.
Nếu Dư Thanh Yểu đã thức, nhất định sẽ an phận lui vào trong góc, sợ bước ra khỏi “Lôi Trì” nửa bước, nhưng khi nàng ngủ rồi, lại giống như con ngựa hoang thoát cương, tùy ý làm bậy, nếu không có gối tròn ngăn giữa hai người, chỉ sợ sẽ lật vào người hắn.
Vừa suy nghĩ như vậy, hình ảnh không phù hợp đó lại hiện ra trong tâm trí hắn. Khuôn mặt của thiếu nữ dựa vào ngực hắn, mái tóc mềm mại khoác lên đầu vai, đen nhánh tựa như rong biển quấn quít lấy hắn. . .
Hô hấp lần nữa ngừng lại.
Lý Sách nhắm mắt lại, dùng lý trí rất nhanh đem hình ảnh theo trong đầu hắn nén ra ngoài.
Một lần nữa mở mắt ra, trên mặt hắn đã nhìn không ra khác thường, khôi phục như lúc ban đầu.
Về chuyện đáp ứng Dư Thanh Yểu hắn cũng không có quên, âm thanh rõ ràng gọi:“Dư. . . Thanh Yểu, nên rời giường rồi.”
Đây hình như là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng, có chút lạ lẫm, nhưng hai chữ “Thanh Yểu” ngược lại là rất dễ dàng đọc thuộc, nói qua vài lần, phảng phất như cũng đã quen thuộc.
Hắn lại gọi: “Thanh Yểu?”
Dư Thanh Yểu đã nghe được âm thanh, lại không có giống nàng ngày hôm qua thề son sắt cam đoan mà ngược lại đem mặt vùi vào gối tròn, thì thầm cự tuyệt nói: “. . . Đừng.”
Lý Sách nhíu mày, không nghĩ tới đụng phải cọng rơm cứng rồi, hắn chưa bao giờ gọi người khác rời giường, cũng không biết Dư Thanh Yểu rời giường gian nan như vậy, liền dứt khoát nghiêng người ngồi lên giường, một tay đem gối tròn cầm lên, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Thanh Yểu không chỗ ẩn nấp.
“Không.”
“Thật sự không được sao?”
Dư Thanh Yểu vốn là vùi vào gối tròn tránh ánh nắng, không có gối tròn ánh sáng liền soi vào mặt của nàng, nàng cứ như là chuột đồng bị đào lên từ dưới đất, mê mang lại khó chịu, cau lông mày: “Không. . .”
Lý Sách đem khuôn mắt nhỏ nhắn của nàng đang ngủ mà khó chịu phồng lên thu hết vào mắt, ôn nhu kiên nhẫn hỏi lại: “Vậy ta ăn hết bánh bạch ngọc nhé?”
Một cái chữ “không” trên đôi môi chuẩn bị nói ra, tại lúc này ý thức của Dư Thanh Yểu bỗng tỉnh lại.
Ba chữ bánh bạch ngọc cứ dường như là cơ quan nào ở trên người nàng, khiến nàng lập tức tỉnh lại nhớ lại mọi chuyện tối qua.
Bánh bạch ngọc?
Lông mi nàng run rẩy, cố gắng mở căng mắt hạnh.
Ánh mắt từ mông lung đến rõ ràng, mất một thời gian nàng mới nhìn rõ người đang ngồi ở bên giường.
Lý Sách hơi nghiêng mặt, hơi nước theo đâug vai rủ xuống, chỉ dùng một dây buộc tóc cột ở trước ngực, trên người mặc áo trường bào nổi lưu quang như là chiếu sáng lấy suối nước chảy róc rách, cũng chỉ có vải vóc quý báu như vậy mới có thể hợp khí chất bất phàm của hắn, tuấn lãng phi phàm.
Tay của hắn tùy ý chống ở bên người, nghiêng theo phương hướng của nàng, cho nên tầm mắt của nàng vừa vặn rơi vào nơi nhô lên trên cổ hắn, trơ mắt nhìn nó bởi vì cười khẽ mà nhấp nhô.
Nàng vừa làm chuyện ngu xuẩn hay nói lời gì đó kỳ lạ sao?
Lý Sách cười lại làm nàng lo sợ bất an.
“Điện hạ gọi thần thiếp rất lâu sao?” Nàng đem khuôn mặt hé mở giấu vào trong chăn mỏng, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Cũng không lâu.” Lý Sách khóe môi ôn nhu cười.
Dư Thanh Yểu thở ra một hơi.
Lý Sách không nhanh không chậm, lại cười nói: “Cũng chỉ bị Thanh Yểu cự tuyệt một hai ba lần mà thôi.”