Chương 19: Khen ngợi

Sở vương Lý Duệ sau khi rời Lãng viên cũng không lập tức xuất cung mà quay trở lại Chiết Hương cung bái kiến sinh mẫu của hắn là Tề quý phi.

Tề quý phi nuôi nấng trưởng tử của hoàng đế, cũng được coi là lão nhân trong cung, địa vị chỉ kém vị Trần hoàng hậu vừa bị phế truất.

Có tin đồn rằng quý phi là người Minh Thuần đế năm đó yêu thích nhất, nếu không bà ấy xuất thân từ gia đình quan lại, sẽ không thể vào cung làm phi tần, lại càng không thể làm quý phi, chức vị lớn hơn cả phi tần.

Nhưng không có tình yêu nào có thể sánh được với việc những người mới vào cung nối tiếp nhau, và sự ra đời của từng hoàng tử, công chúa.

Tình yêu của đế vương trước nay luôn hời hợt.

Lý Duệ đến rất đúng lúc, ngay lúc chiếc kiệu của quý phi đang ở cổng vào Chiết Hương cung, một người ăn mặc tươm tất được bao quanh bởi cung nữ và nội quan đi ra, chính là Tề Quý phi.

Tuy bà không còn trẻ nhưng vẫn rất xinh đẹp, lông mày giống Sở Vương Lý Duệ, đặc biệt là đôi mắt đào hoa lấp lánh, nhìn bà lúc nào cũng có vẻ ba phần phong tình, nàng nhìn về phía Lý Duệ, cảm giác có chút là lạ.

“Cảnh Minh còn chưa xuất cung sao?”

Cung nhân tách ra để Sở vương bước tới gần, hai mẹ con đứng đối diện nhau, nhưng hai người một thì lạnh lùng, người còn lại còn lạnh lùng hơn đối phương, giống như vốn không hề quen biết.

“Bái kiến mẫu phi.” Lý Duệ tiến lên hành lễ, sau đó vung tay để các cung nữ xung quanh lùi lại, đợi bọn họ lui ra đủ xa, Lý Duệ mới thấp giọng giải thích mục đích đến đây của hắn với Tề quý phi: “Nghe nói phụ hoàng bệnh cũ tái phát, nhi thần cảm thấy lo lắng nên đặc biệt trở về gấp để hỏi thăm.”

Tề quý phi một tay giữ chiếc áo choàng hoa màu xanh lam che mưa trên đầu, tay kia nghịch nghịch những chiếc tua vàng rủ xuống từ áo choàng, nhướng mày châm chọc nói: “Thì ra trong lòng ngươi vẫn còn ghi nhớ người bên cạnh, ta còn tưởng rằng cái nha đầu Dư gia kia đã câu dẫn toàn bộ tâm thần của ngươi.”

Lý Duệ mím chặt môi mỏng: “Mẫu phi biết nhi thần từ trước đến nay không làm việc theo cảm tính thường tình, người cũng biết tầm quan trọng của Thanh Yểu không cần nhi thần phải nhiều lời.”

Tề quý phi kiềm chế châm chọc một chút, nhìn từ đầu xuống chân Lý Duệ, lại che miệng nở nụ cười: “Ngươi tuy nói như vậy, nhưng bộ dáng tiều tụy của ngươi thật sự là làm cho ta cảm thấy xấu hổ, người không biết còn tưởng là ngươi thâm tình vô cùng, vì tình mà đau khổ.”

Lý Duệ không giấu được vẻ xấu hổ trên mặt, chỉ có thể mặc cho Tề quý phi vác súng cầm gậy, một trận quở trách.

“Bổn cung đã sớm nói với ngươi rằng cô nương như Dư Thanh Yểu trông thì yếu ớt và dễ bắt nạt như một cây tơ hồng, nhưng thực tế nàng ấy có rất nhiều chủ ý, lại nói tiếp lần đầu tiên ta nhìn thấy cô nương này đã cảm giác được đáy lòng nàng có tính ngoan cường, hôm nay xem ra bổn cung trực giác không tệ, ngược lại vì ngươi coi thường nàng nên mới để cho nàng ta thoát khỏi vòng tay.”

Tề quý phi hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Duệ: “Việc nhỏ như vậy cũng không làm được, chẳng trách phụ hoàng chướng mắt ngươi. Phụ thân Dư Thanh Yểu chỉ có tứ phẩm không tính là cái gì, nhưng Minh Uy tướng quân có giao tình cùng với nhất phẩm trấn quốc công là nghĩa huynh, cái bệ chống lưng này phụ hoàng ngươi có cho phế thái tử cũng không muốn cho ngươi.”

Lý Duệ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lùng: “Lý Sách hắn không phải con trai trưởng cũng không phải đích tử, lại bị giam cầm ở Lãng viên, còn có thể gây ra sóng gió gì chứ? Nhi thần chẳng qua là tính toán sai một bước còn chưa tới lúc cuối cùng thì còn có cơ hội sửa sai.”

Tề quý phi ngừng cười, thanh âm cũng trở nên trầm xuống: “Ngươi không lẽ vẫn còn nhớ tới nàng sao? Binh quyền của phụ thân nàng ta tuy rằng hữu dụng, nhưng cũng không đủ để ngươi cưới hai vợ.”

“Mẫu phi phái người nhìn chằm chằm vào Lãng viên, chẳng nhẽ không thấy Lý Sách căn bản không thích Thanh Yểu, đừng nói gì đến việc chạm vào nàng sao?”

Tề quý phi vô cùng tức giận, chính mình nhìn chằm chằm Lãng viên là một chuyện, nhưng để cho đứa con trai không làm người khác bớt lo này của mình nhìn chằm chằm vào đệ muội của hắn lại là chuyện khác, bà quát lớn: “Dù vậy, trên danh nghĩa nàng đã là Tần vương phi, nếu ngươi sau này trở thành thái tử, cũng không thể nào cưới một người phụ nữ đã từng được gả qua.”

“Người làm việc lớn không để ý tiểu tiết, Minh Đế ngày trước cũng lấy vợ lẽ, nhi thần cũng chỉ là noi theo thôi.” Lý Duệ không chút nào bị hù dọa, hắn đã hai mươi sáu tuổi, trưởng thành đã lâu lại thêm được rèn luyện ngoài sa trường nhiều năm khiến hắn có một thân sát khí sắc bén: “Hơn nữa, nhi thần lấy vợ cũng không phải lần đầu tiên, người còn để ý chuyện này sao?”

Nói đến đây, khuôn mặt Tề quý phi lập tức đỏ lên, có thể thấy bà tức giận không nhẹ.

Vốn dĩ Sở vương Lý Duệ từng có một cuộc hôn nhân, nhưng sau khi kết hôn không lâu, Sở vương được phái đi trấn áp thổ phỉ, chưa kịp trở về thì Sở vương phi đột ngột qua đời.

Chưa ai nghiên cứu cặn kẽ nguyên nhân, nhưng Sở vương vẫn từ manh mối nhìn ra cuộc đấu tranh khốc liệt giữa hàn môn và quý tộc lúc đó.

Từ triều đình cho đến nội viện, không chỗ nào không cất giấu lưỡi đao.

Mà Sở vương phi chẳng qua chỉ là một cuộc đối đầu rất nhỏ giữa họ, thậm chí không đáng để nhắc đến.

Kể từ đó, hắn một lòng chuyên tâm dẫn binh đánh trận, không có ý định kết hôn, chuyện này kéo dài bốn năm, cho đến khi hai năm trước hắn gặp được Dư Thanh Yểu, người bị đưa tới Kim Lăng.

Nhớ lại chuyện xưa, Lý Duệ càng hạ quyết tâm, nói: “Mẫu phi biết rõ nhi thần trước nay vẫn luôn ngoan cố không cách nào thuyết phục, thay vì tốn sức khuyên bảo thì không bằng người giúp nhi thần.”

Tề quý phi thở dài một hơi, vuốt ngực cau mày nói: “Ngươi thật sự là nghiệp chướng, nhất định là kiếp trước ta có lỗi với ngươi, nên kiếp này ngươi mới tới đòi nợ ta.”

Tuy là nghiệp chướng, nhưng hắn lại là con trai duy nhất của bà, cũng là chỗ dựa lớn nhất của bà trong tương lai.

Ngoài cách giúp hắn, còn cách nào khác sao?

Mặc dù Tề quý phi rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ giọng.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?”

Lý Duệ không chút do dự, lập tức nói: “Sắp đến ngày sinh thần của tổ mẫu, hoàng thất đều được mời tới tham dự, phế thái tử thì không nói những phụ hoàng cũng không cấm Tần vương phi không được phép ra ngoài.”

“Ngươi muốn Dư Thanh Yểu tham gia thọ yến?” Tề quý phi cảm thấy chuyện này cũng không khó, sắc mặt dịu đi, “Cái này ngược lại không có vấn đề gì, Thái hậu trước nay vẫn luôn khoan hậu.”

Lý Duệ nghe vậy liền biết Tề phi đã đáp ứng, chắp tay nói: “Đa tạ mẫu phi.”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sở vương, đôi mắt đào hoa khép hờ đầy lo lắng, Tề quý phi thở dài một tiếng, xoay người đi về phía chiếc kiệu gỗ sơn son thếp vàng, giống như cảm thán lại giống như khuyên bảo.

“Bổn cung thực sự cũng không thể phân biệt được rằng đến tột cùng ngươi có thích nàng ta không, Cảnh Minh, liệu ngươi có thể tự mình phân biệt được không?”

Nó chỉ là một trong hàng ngàn con đường dẫn đến đích, cũng không nhất thiết phải đi.

Đứng đầu triều đình, phần lớn đều là quan quân và đại thần, lấy Dư Thanh Yểu làm thê tử tuy có phần đặc biệt nhưng cũng không phải là tốt nhất.

Lý Duệ yên lặng nhìn Tề phi rời đi, ngón tay cái tay phải nhẹ nhàng xoa cùi chỏ, dường như trước đó không lâu, trên đầu ngón tay còn lưu lại chút cảm giác trơn bóng.

Dư Thanh Yểu dùng xong bữa tối về phòng mới phát hiện dấu tay trên cằm.

Ai có thể nghĩ rằng Lý Duệ chỉ hơi dùng sức đã để lại một “chứng cứ phạm tội” không thể lau đi như vậy, hiển nhiên Lý Sách đã nhìn thấy nên mới hành động kỳ lạ như vậy.

Nhớ lại cảnh Lý Sách dùng ngón tay cái xoa cằm cô, lúc đó hắn chậm chạp hẳn là vì nhận thấy sự khác thường này.

Dư Thanh Yểu kéo mặt đến gần gương đồng, cảm thấy vô cùng chán nản vì bản thân không lưu ý điều này.

Chỉ là Tần Vương cho dù biết rồi, cuối cùng cũng không hỏi nàng cái gì.

Điều này khiến Dư Thanh Yểu băn khoăn không biết nên mừng hay nên lo.

Đúng lúc Dư Thanh Yểu đang một mình phiền não, bên ngoài Phúc Cát gõ cửa gọi nàng, nói rằng vật liệu để làm đèn lồng Khổng Minh đã được chuẩn bị xong.

Dư Thanh Yểu nhớ tới chuyện trọng yếu mà Lý Sách đã đồng ý trước đó, cũng không thèm để ý tới chuyện khác, vội vàng xốc váy rời khỏi phòng.

Ngoài phòng tuy đã tạnh mưa nhưng trong sân khắp nơi đều có vết nước ẩm ướt, dưới hiên nhà dây leo còn đọng lại những giọt nước, trong suốt như pha lê.

Dư Thanh Yểu vẫn có thể ngửi thấy mùi đất trộn với hương thơm của hoa cỏ tạo thành một luồng khí phức tạp, nhưng những luồng khí này lúc ở bên cạnh Lý Sách đều biến mất không còn sót lại chút gì.

Chỉ có mùi thơm mát lạnh của thông và trúc từ cơ thể của Lý Sách quanh quẩn chóp mũi, xâm nhập vào các cơ quan nội tạng, khiến không người nào có thể bỏ qua.

Như ánh đèn huỳnh quang của cỏ thối, sao sánh được với trăng sáng giữa trời.

Mặt khác, những vật bên ngoài khi Lý Sách ở trước mặt đều không có ý nghĩa, hay là nói, trong ý thức của Dư Thanh Yểu thì không còn ý nghĩa.

Dường như hắn ở giữa đất trời độc chiếm ánh sáng nhật nguyệt mà trở nên chói mắt.

“Ngồi đi.”

Trên bầu trời vẫn còn sót lại chút ánh nắng chiều tà, tạo nên những đám mây ráng đỏ lộng lẫy, chiếu vào thân thể Lý Sách như một lớp màu ấm áp, hắn xắn tay áo để lộ ra một đoạn cánh tay, trên tay cầm một khúc tre mỏng.

Trước khi Dư Thanh Yểu đi ra, hắn đã bắt đầu cố gắng làm thử khung đế của đèn lồng Khổng Minh.

Dư Thanh Yểu nghe lời ngồi trên tấm đệm trống có khắc hoa ở hiên nhà gỗ, nhìn Lý Sách đang thong thả quấn tứ giác quanh sợi dây mây, không khỏi hỏi: “Điện hạ, người biết làm đèn lồng Khổng Minh sao?”

Nàng vốn tưởng rằng một người được nuông chiều như hoàng thái tử sẽ không biết làm những công việc chân tay như vậy, nhưng Lý Sách không chỉ biết chặt thanh gỗ mà bây giờ hắn còn có thể làm nên những mô hình có hình dạng bắt đầu giống với những chiếc đèn lồng Khổng Minh.

Dư Thanh Yểu nhịn không được nghĩ, chẳng nhẽ Lý Sách cái gì cũng biết làm sao?

Lý Sách ngẩng đầu lên, cong môi cười với cô, dáng vẻ anh tuấn tao nhã, cẩn thận giải thích: “Từng đọc qua trong sách nên tự mình thử làm mà biết.”

Hắn đem cái bệ đã quấn xong đưa cho Dư Thanh Yểu: “Đây là làm lần đầu tiên sao?”

Dư Thanh Yểu cầm lấy xem, so với nàng từng làm trước kia đều tinh xảo hơn, nàng ấy không khỏi cảm thấy xấu hổ bởi lúc đến còn nghĩ nếu đến muộn thì không biết làm sao dạy Lý Sách cách làm đèn lồng Khổng Minh, bây giờ nàng chỉ hy vọng rằng lúc nữa Lý Sách trông thấy nàng làm đừng cười nhạo nàng mới đúng.

“Điện hạ làm rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra đây là lần đầu tiên làm!” Dư Thanh Yểu không tiếc lời khen ngợi.

Phúc Cát cảm thấy tự hào, ưỡn ngực nói: “Điện hạ của chúng tôi từ nhỏ đã thông minh hơn người, người có thể thuộc lòng ba trăm binh trận cùng trấn quốc công giao đấu cũng không rơi vào thế hạ phong, chỉ là đèn lồng Khổng Minh sao làm khó người được!”

Sau khi nghe những lời của Phúc Cát, Dư Thanh Yểu càng kính nể Lý Sách hơn.

Trấn quốc công Từ Mặc là một mãnh tướng của Đại Chu, công huân lỗi lạc, chiến công hiển hách, phụ thân nàng cũng đều hết lời khen ngợi ông.

Nhìn thấy Dư Thanh Yểu hai mắt sáng ngời, Lý Sách không khỏi buồn cười, liếc mắt nhìn Phúc Cát nói: “Chỉ là đánh binh lý luận suông mà thôi. Phúc Cát rất biết nói chuyện, không thắng cũng có thể nói để không rơi vào thế hạ phong”

Phúc Cát cười hắc hắc hai tiếng rồi gãi đầu.

“Thần thiếp nghe phụ thân nói qua, trấn quốc công cả đời chinh chiến ít khi thất bại, điện hạ có thể cùng ông ấy giao thủ mà không rơi vào thế hạ phong dĩ nhiên đã là người hết sức lợi hại.” Dư Thanh Yểu không đem khiêm tốn của Lý Sách là thật, lại lấy bệ đèn Khổng Minh trong tay nói: “Hơn nữa, điện hạ có thể vận dụng linh hoạt những gì học được trong sách, điều này thực sự rất lợi hại.”

Dư Thanh Yểu nói xong ngẩng đầu lên, mím môi cười với Lý Sách, đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời.

Lý Sách đã nghe qua không ít lời a dua nịnh hót, trong lòng sớm đã không còn cảm giác với những lời tán dương, nhưng là không biết tại sao, trái tim lại vì những lời Dư Thanh Yểu nói mà rung động.

Tựa như một cơn gió xuân sưởi ấm nước sông lạnh giá.