Đôi tay ấy chỉ đặt nhẹ lên vai nàng, không dùng lực nên không thể phân biệt được là đang từ chối hay cho phép.
Dư Thanh Yểu ngẩn người tại chỗ.
Qua lớp vải ướt đẫm nước mưa, còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ thân thể của Lý Sách truyền qua.
Lúc này nàng mới phát hiện cơ thể mình lạnh thấu xương, mà nhiệt độ từ người Lý Sách khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ngay cả sự bất an trong lòng cũng dần tan biến.
Dư Thanh Yểu lại dùng lực nắm chặt vải ở eo Lý Sách, vải sa tanh mềm mại trong tay mát lạnh, gò má lạnh lẽo áp vào ngực hắn, giống như ăn gian mà rúc vào trong lòng hắn, đối với âm thanh xung quanh mắt điếc tai ngơ.
Một cử chỉ thân mật như vậy đối với một cặp vợ chồng mới cưới chưa quen biết nhau như bọn họ là rất đột ngột.
Tuy nhiên, Lý Sách cũng không ghét nàng, chỉ là hắn có chút thất thần vì nàng không màng hậu quả mà chui vào lòng hắn.
Nói cũng lạ, năm xưa ngoại trừ muội muội của mình, những tiểu thư có thể đến gần bên hắn đều là tỳ nữ rót rượu trong yến tiệc không thể trốn tránh, chứ đừng nói đến như Dư Thanh Yểu công khai tựa trên người hắn như vậy, có thể cách người hắn ba bước đã là giới hạn.
Dù thân thiết đến đâu, thái tử cũng sẽ không hài lòng.
Lý Sách suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng buông tay xuống, cúi đầu nhìn xuống mái tóc như nhung của Dư Thanh Yểu.
Dù sao thì Dư Thanh Yểu cũng khác với những người khác, bọn họ đã thành hôn nên phu thê thân thiết hơn cũng là điều dễ hiểu.
Giống như phu thê muốn ngủ chung giường vậy.
Người bình thường đều như vậy, hắn lẽ ra cũng nên tập thành thói quen.
Thuyết phục chính mình xong, Lý Sách lại ngước mắt lên, nhìn về hướng Dư Thanh Yểu chạy tới, xuyên qua màn mưa cùng sương mù cùng tường viện chăm chú lắng nghe.
Đáng tiếc khoảng cách này và thính giác của hắn có hạn, hắn chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi va vào cây chuối, lại không thấy có gì khác thường.
“Vương phi đây là làm sao vậy?” Phúc Cát cũng bị hành vi lỗ mãng của Dư Thanh Yểu làm cho giật mình, càng khiến hắn kinh ngạc chính là, Tần Vương không có đẩy người ra.
Biết rõ chủ tử thích gì và không thích gì, Phúc Cát sợ rằng hành động của Dư Thanh Yểu sẽ làm mất lòng Tần vương, vì vậy hắn nhanh chóng nhìn lên trời, tìm bậc thang cho Dư Thanh Yểu xuống: “Ai nha! Vương phi nhất định là vừa mới bị thiên lôi dọa! Người có cần nô tài đi phân phó Thường ma ma nấu một chén canh an thần không.”
Phúc An không nói gì, mà chỉ thẳng tay tát hắn ta.
Phúc Cát bị đau hét lên, cực kì ủy khuất để huynh trưởng kéo đi.
“...Tại sao lại đánh đệ, đệ đã nói gì sai rồi?”
Dư Thanh Yểu được nhiệt độ cơ thể của Lý Sách sưởi ấm lên nên hồi phục tinh thần, đúng lúc nghe thấy Phúc An giáo huấn Phúc Cát không có mắt nhìn, tiếng bước chân của hai người họ so với tiếng mưa rơi nặng hạt còn nhanh hơn, đi xa một lúc liền không nghe tiếng gì nữa rồi.
Tiếng mưa ngày càng to, giống như tiếng trống dày đặc, lại dường như là tiếng tim đập ngày càng rõ ràng của nàng.
Dư Thanh Yểu không biết làm sao, nắm lấy vải bên eo Lý Sách, buông ra cũng không được mà không buông cũng không xong, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nàng vừa rồi làm sao lại ma xui quỷ khiến mà chui vào lòng của Lý Sách?
“Lý Trình bắt nạt nàng à?” Lý Sách không so đo nàng thất lễ, ngược lại chỉ quan tâm đến lý do tại sao.
Vừa rồi là Dư Thanh Yểu tiễn Lý Trình ra ngoài, cho nên Lý Sách chỉ có thể nghĩ đến cậu ta đầu tiên.
Lý Trình là người nhỏ tuổi nhất, nên bình thường có chút không biết điều nhưng bất quá cậu ta vẫn biết xem người đứng sau lưng, nên đáng nhẽ ra sẽ không dám bắt nạt Dư Thanh Yểu.
“Không phải.” Dư Thanh Yểu còn không đến mức phải để Thập hoàng tử nhận tội này, cuối cùng đỏ mặt lui ra khỏi ngực Lý Sách, lắc đầu.
“Thần thiếp ... Thần thiếp chỉ là đột nhiên nhớ lại một số chuyện xưa, nhất thời buồn bã, kính xin điện hạ thứ lỗi.”
Dư Thanh Yểu mơ hồ nói, vẫn sợ rằng Lý Sách sẽ tìm ra ngọn ngành vấn đề.
Dù chuyện giữa nàng và Lý Duệ rất trong sáng, chưa bao giờ vượt quá quy củ, nhưng chỉ cần qua hai câu “nàng từng thích Lý Duệ”, “còn đã từng muốn gả cho hắn” sẽ đem đến cho nhân duyên vốn đã bấp bênh của bọn họ tai họa ngập đầu.
Dư Thanh Yểu không dám dùng điều này để dò xét Lý Sách, mặc dù hắn có vẻ như là một nam tử lạnh lùng như tuyết, không lạnh không nóng.
Nhưng ai có thể đảm bảo rằng hắn sẽ không để trong lòng.
Mặc dù Lý Duệ dùng Tri Lam uy hiếp nàng, nhưng nếu không có cuộc gặp mặt tiếp theo, hắn cũng không thể yêu cầu nàng làm bất cứ điều gì, Tri Lam tự nhiên sẽ tạm thời không có vấn đề.
Còn các biện pháp còn lại, nàng ấy chỉ có thể từ từ tìm ra chúng.
“Vậy bây giờ đã đỡ hơn chưa?” Đôi mắt đen của Lý Sách rũ xuống, trong đó không có thăm dò, chỉ có quan tâm.
Mặc dù hắn có thể cảm nhận được sự kỳ lạ, nhưng sẽ không ép hỏi Dư Thanh Yểu những gì nàng không muốn nói vì sự tò mò của hắn.
Dư Thanh Yểu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kéo khóe môi hướng lên trên cười nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm, thần thiếp hiện tại đã tốt hơn nhiều.”
Nàng vừa dứt lời, liền cảm thấy hai má nóng lên rất nhiều.
Nàng đúng thật đã cảm thấy tốt hơn nhiều.
Ở trong lòng Lý Sách, ngửi thấy hương thơm thanh nhã của thông và trúc trên người hắn, dường như có nhiều khổ nạn hơn nữa cũng không đáng nhắc tới, chỉ cần Lý Sách nhẹ giọng an ủi nàng vài câu, nàng nhất định sẽ sống lại.
Chỉ là loại suy nghĩ này không hiểu sao lại khiến nàng có chút xấu hổ.
Lý Sách thấy nàng mỉm cười, cũng cười nhẹ: “Lúc trở về vẫn nên để Phúc An đưa cho nàng một chén canh an thần.”
Vừa nói đến Phúc An, hai người vừa rời đi lại quay trở lại, Phúc An không né tránh Dư Thanh Yểu vẫn ở bên cạnh, bẩm báo với Lý Sách: “Điện hạ, vừa rồi Thái Cực cung báo tin, hôm nay bệnh cũ của bệ hạ lại tái phát.”
Dư Thanh Yểu nghe vậy ngơ ngác một chút.
Đây có lẽ là tin tức vừa nãy Lý Duệ nhận được.
Nhưng trước giờ long thể của hoàng đế luôn khỏe mạnh, kiếp trước Dư Thanh Yểu cũng chưa từng nghe nói ông có bệnh hiểm nghèo gì, những có lẽ tình hình long thể của hoàng đế là một bí mật, người ngoài không biết được cũng là chuyện bình thường.
Nghe ý tứ của Phúc Cát, Minh Thuần đế có một căn bệnh cũ.
Nếu là bệnh cũ, thái y trong cung nhất định đã có ghi chép từ lâu nên sẽ không đến mức hoảng loạn.
Dư Thanh Yểu ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Lý Sách.
Hàng mi dài của Lý Sách khép hờ, che đi đôi mắt ôn nhu, ánh sáng mờ ảo chiếu lên đường cong ở cằm của hắn, giống như viên ngọc quý bị giấu đi, tạo nên một bóng mờ không thể khai mở.
“Đã biết.”
Hắn tùy ý trả lời một câu.
Dư Thanh Yểu không hiểu được tâm tình của Lý Sách đối với Minh Thuần đế bây giờ là gì, ông là người đã đích thân đề bạt hắn lên vị trí cao, lại cũng là người tự tay đem hắn đẩy xuống vực sâu.
Là vua hay là phụ thân, đều là người có thể kiểm soát sự sống và cái chết của hắn.
Trong sách đều nói, trong hoàng gia không có tình thân.
Hầu hết những người lên ngôi đều tàn nhẫn vô ơn, đã định sẵn sẽ lẻ loi một mình trên con đường đế vương.
Nhưng tính tình ôn nhu như Lý Sách, tuyệt đối không thể làm người bạc tình bạc nghĩa.
Cho dù Minh Thuần đế có đối xử tệ bạc với hắn như thế nào, trong lòng hắn nhất định vẫn sẽ lo lắng cho phụ thân.
Dư Thanh Yểu hơi nghiêng đầu sang bên phải, ngước nhìn từ dưới lên trên, cẩn thận nhìn Lý Sách an ủi: “Điện hạ yên tâm, thái y trong cung nhất định sẽ hết lòng chữa trị cho bệ hạ.”
Lý Sách nghe thấy sự lo lắng cho mình trong giọng nói của Dư Thanh Yểu, nhướng mi nở một nụ cười dịu dàng, “Nàng nói đúng, cho dù có lo lắng, ta ở trong Lãng viên này cũng không thể làm gì.”
Mặc dù Lý Sách mỉm cười nói, nhưng giọng nói của hắn lại không thể che giấu một chút cô đơn, điều này khiến Dư Thanh Yểu cảm thấy rất khó chịu.
Nàng suy nghĩ một chút, sau đó chớp chớp mắt nói: “Nếu như điện hạ có lòng, kỳ thực cũng có cách giúp đỡ.”
Lý Sách nhìn qua chỗ nàng, một bộ dáng “xin lắng tai nghe”.
Dưới sự khích lệ của hắn, lỗ tai của Dư Thanh Yểu có chút nóng lên, nàng chậm rãi nói: “Thần thiếp nghe nói ở Hàm Địa có một thư sinh, phụ thân của anh ta mắc một căn bệnh kỳ lạ đã mấy năm rồi không khỏi, thư sinh kia liền thả 99 đèn lồng Khổng Minh lên trời cầu nguyện, về sau căn bệnh kỳ lạ của phụ thân anh ta thực sự đã được chữa khỏi.”
Loại lý thuyết về thần quỷ này trước mặt thi sĩ Nho giáo đều là dị giáo, Dư Thanh Yểu còn lo lắng rằng Lý Sách sẽ không đồng ý, thậm chí sợ hắn nghĩ rằng đường đường là thân vương lại hướng trời cầu phúc là chuyện quá mức hoang đường, cho nên thanh âm nàng càng nói càng nhỏ, cơ hồ đều muốn ở trong cổ họng nàng không chịu đi ra.
“...Nghe nói thành tâm tất ứng nghiệm, nếu không thì buổi tối điện hạ cùng thần thiếp đốt đèn, vì bệ hạ cầu phúc có được không?”
Đôi mắt của Lý Sách nhìn vào đôi mắt trong veo của Dư Thanh Yểu, như thể nhìn thấy những vì sao trong mùa hè, tràn đầy sức sống.
Nhưng hắn cũng biết, bầu trời đầy sao có vẻ sáng sủa này rất dễ bị mây đen bao phủ, chỉ cần một chút sương mù là có thể che khuất cả bầu trời đầy sao.
“Được.”
Hắn vừa dứt lời, đôi mắt Dư Thanh Yểu liền khẽ cong, nở nụ cười ngọt ngào với hắn.
Quả nhiên là là bộ dáng xinh đẹp nhất của một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi má hồng, phấn má như mây, lông mày như được vẽ nên.
Lý Sách từng thắc mắc tại sao đàn ông làm quan tuổi 20, còn nữ tử 15 tuổi cập kê có sự khác biệt rất lớn, nhưng đều là đến tuổi thành hôn, chỉ sau khi nhìn thấy Dư Thanh Yểu, hắn mới mơ hồ hiểu ra vài phần.
Có lẽ là cô nương ở độ tuổi này đều mong manh dễ vỡ nhất, còn khờ khạo ngây thơ, chưa hiểu rõ nhiều đạo lý trên đời, càng không biết rằng bị người khác nhìn trúng sắc đẹp cũng không phải là một chuyện tốt.
Cũng không thể hiểu tại sao ánh mắt nhìn đồ vật giữa nam và nữ là khác nhau.
Giống như Lý Sách hiện tại, ánh mắt hắn không thể không rời khỏi đôi mắt đang cười của nàng.
Bởi vì trong màn mưa mù mịt này, chỉ có đôi môi của Dư Thanh Yểu là vẫn đỏ tươi, hai cánh môi căng mọng giống như quả mọng mọng nước, rất hấp dẫn người ta đi hái.
Hắn buộc chính mình phải hạ ánh mắt xuống.
Phía dưới là quai hàm hơi nhô lên của Dư Thanh Yểu, đường cong tròn trịa, nước da trắng nõn, giống như ánh trăng sáng phản chiếu trên tuyết, nhưng ở giữa hình như có vài vết đỏ sẫm, phá mất sự hài hòa.
Lý Sách bất giác giơ tay lên, dùng ba ngón tay bóp nhẹ vào cằm của Dư Thanh Yểu, dùng ngón tay cái lau nhẹ, nhưng lại không thể xóa đi dấu vết khó coi như ý muốn.
Nó không phải là một vết bẩn?
Lý Sách bỏ ngón tay cái ra, nhìn chằm chằm vào dấu vết đó hồi lâu, càng nhìn càng thấy giống như vết bị nhéo.
Dựa vào góc độ khó hiểu này, Dư Thanh Yểu không thể tự mình làm ra.
Dư Thanh Yểu không biết Lý Sách đang nhìn gì, nhưng hành động này của hắn khiến nàng có chút lo sợ không yên, như thể trong lòng có một chú thỏ con.
“Điện hạ?”
Lý Sách lại đưa mắt lên trên, nhìn vào đôi mắt trong veo của Dư Thanh Yểu, trong đó có sự nghi hoặc, bất an, còn có chút khó xử.
Hắn đột nhiên buông bàn tay đang kiềm chế nàng, nhẹ giọng nói: “Không có gì, là ta đường đột rồi.”
Dư Thanh Yểu đưa mu bàn tay chống cằm, không biết xoa nhẹ, còn tưởng rằng bị dính cái gì.
“Điện hạ, thần thiếp có khi dính thứ gì đó không sạch, để thần thiếp đi rửa sạch trước.”
Lý Sách gật đầu, “Để Phúc Cát đi cùng nàng.”
Phúc Cát tự nhiên nghe lệnh.
Dư Thanh Yểu nhún người hành lễ với Lý Sách rồi rời đi cùng với Phúc Cát.
Đợi khi Phúc Cát đưa Dư Thanh Yểu đi, Lý Sách mới phân phó Phúc An đến cổng thủ vệ để hỏi chuyện.
Phúc An chạy trở về, “Điện hạ đoán không sai, vừa rồi tiến vào Lãng viên xác thực có hai người, chính là Sở vương.”
“Lý Duệ?” Lý Sách nhìn sương mù mờ mịt trong đình viện, híp con mắt màu đen, trong lòng như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm: “Hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?”